Dưới ánh lửa, trên thân thể trần trụi tinh tráng của nam nhân, khối thịt ở đầu vai kia đã sớm sưng đỏ, một mảnh tím đen nhìn phá lệ khủng bố.
"Chủ tử, sẽ đau, người kiên nhẫn một chút."
Tâm phúc cầm một con dao nhỏ sắc bén, thủ pháp lưu loát tước xuống miếng thịt kia, nhanh chóng rải lên thuốc bột cầm máu. Cái trán của y đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Ngụy Ngọc mặt vô biểu tình, tựa như không cảm giác được đau đớn, hắn nhàn nhạt hỏi, "Biết thân phận của những sát thủ kia không?"
"Thuộc hạ hổ thẹn, cho tới bây giờ cũng không tra được manh mối gì......"
Nam nhân đột nhiên giơ tay bảo y dừng.
Trong tiếng gió khẽ thổi, có cái gì trong bụi cỏ nhanh chóng xẹt qua, hơn nữa, là không chút do dự chạy tới phương hướng của bọn họ.
"Bọn họ, đuổi tới."
Sắc mặt Ngụy Ngọc hờ hững, tròng mắt đỏ lên ẩn nhẫn một tia thị huyết (khát máu).
"Chủ tử! Ta tuyệt đối không có tiết lộ hành tung --"
Tâm phúc vội vàng biểu lộ rõ ràng trong sạch của mình.
"Ta biết."
"Hả? Chủ tử người......"
Sắc mặt Ngụy Ngọc thanh lãnh, hơi dùng sức, hạt giống hoa xinh đẹp trong lòng bàn tay nứt toạc.
Trong vỏ chui ra một con tiểu trùng màu vàng bạc, đang vui sướng đong đưa cơ thể.
"Cổ trùng!" Tâm phúc kinh hãi mà nói.
"Nếu nói chính xác hơn, đây là tử trùng (trùng con)."
"Mẫu trùng...... Hẳn là đang điều khiển nhân thủ bên trong."
Bờ môi hắn tái nhợt kinh người, như hoa anh túc đỏ tươi đang dần khô héo, không hề sinh cơ.
"Ta biết......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-hac-hoa-hang-ngay/904118/chuong-43.html