Phòng nghỉ, Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần đã ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy hình bóng của Diệp Mộng Vy đâu!
Hoắc Duệ Thần cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ, cứ không ngừng nhớ đến hình bóng lúc nãy của Điệp Mộng. Anh ta thẩn thờ rất lâu, đến khi cánh cửa phòng được mở ra, Diệp Mộng Vy đi nhanh vào, túm lấy cổ áo của Hoắc Duệ Thần, mạnh tay đấm cho anh ta một phát, khiến Hoắc Vũ vội vàng can ngăn!
_ Vy Vy, làm sao vậy? Sao lại đánh người?
_ Anh hỏi em trai anh đã làm ra loại chuyện gì! Hoắc Duệ Thần, tôi cảnh cáo anh, từ nay về sau còn đến tìm Điệp Mộng, thì đừng trách tại sao tôi lại vô tình.
_ Chị Vy Vy, tôi xin lỗi! Nhất thời không kiềm chế được mà nói lung tung, thành thật xin lỗi!
_ Tôi cần lời xin lỗi này của anh sao? Không kiềm chế được, cũng đâu nhất định phải là Điệp Mộng?
Diệp Mộng Vy khó chịu ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ vẫn không hiểu chuyện gì! Cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhỏ giọng nói vấn đề chính:
_ Hoắc Vũ, chuyện của Bảo Bảo, tôi thấy chúng ta nên công khai.
_ Chẳng phải em không đồng ý sao?
_ Tôi sợ Bảo Bảo là người gặp nguy hiểm, với lại, thằng bé biết chữ, sẽ biết được mọi chuyện. Chúng ta lùi một bước, bảo vệ bảo bối đi!
Hoắc Vũ nhìn Diệp Mộng Vy, anh cảm nhận được thứ tình cảm bảo vệ mãnh liệt từ ánh mắt của cô. Anh khẽ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-em-muon-tron-sao/2872098/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.