Hôm sau, vì hai mắt Ái Tĩnh sưng rất to, cho nên cô xin nghỉ không đi làm. Đám chị em ở chung cũng đã đi làm. Phòng ốc thường ngày chật chội ồn ào, giờ có vẻ rất an tĩnh.
Không có ai ầm ỹ với cô, cô lẳng lặng vượt qua cả buổi trưa một mình. Nhưng cuối cùng cô lại chịu không nổi. Cô gần như có thể nghe được âm thanh chuyển động của kim chỉ giờ. . . . . .
Cô mở TV lên, nhưng lại thất thần, chỉ biết màn hình TV có bóng người qua lại. Cô nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, hi vọng giờ tan sở đến nhanh một chút, cô cần có người bên cạnh, đuổi đi tâm tình buồn bực của cô.
Nhưng vừa quay đầu, cô nhìn thấy bản thân của mình trên mặt tủ kính, không biết từ bao giờ gương mặt cô tràn đầy nước mắt…
Trời ơi!Cô có cần chật vật như vậy không?
Không phải cô bỏ anh, bảo anh không cần trở lại tìm cô sao? Tại sao cô lại khổ sở như vậy chứ? Lại biến mình thành bộ dạng thất tình như thế này…
Ái Tĩnh thấy buồn cười, rút ra mấy tờ giấy lau sạch toàn bộ nước mắt.
Cô không nên đợi ở trong phòng nữa rồi, cô phải nhanh chóng ra ngoài, bằng không khi mọi người trở lại thấy mí mắt của cô còn sưng to hơn trước kia thì sẽ cười nhạo cô.
Đeo mắt kính lên khuôn mặt trắng nõn, cô bước ra khỏi nhà.
Khu phố náo nhiệt sau giờ trưa không còn nhiều người qua lại. Mà Ái Tĩnh không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-cu-cua-tong-giam-doc/2777890/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.