Chương trước
Chương sau
Ái Tĩnh quyết định mở kênh Quốc Hưng ra xem, tìm hiểu dân chúng ở hoang đảo cần cù tiết kiệm hằng tháng như thế nào… Chỉ cần không nhìn những món ăn ngon kia thì cô sẽ không bị bọn chúng dụ dỗ mà thêm đói bụng. Nếu như vậy thì rất là thảm.

"Ăn cơm không nên coi TV!" Hạ Phong tức giận đoạt lấy điều khiển ti vi, tắt máy.

"Anh làm gì dữ vậy?" Anh thật là kỳ quái.

"Kêu đói chính là em, ăn chỉ có vài miếng cũng là em!" Trọng điểm là không để anh trong mắt, ở bên cạnh anh lại dám xem ti vi!

Người phụ nữ này thật đáng giận, không ai dám đối xữ với anh như vậy đấy!

"Tối hôm qua ăn quá nhiều, em sợ ăn nữa, sẽ biến thành heo mập." Thiệt là, mới ngủ dậy thôi mà làm gì nóng tính vậy chứ?

Nếu mỗi sáng thức dậy anh đều tức giận như vậy thì vợ anh sẽ thật là thảm thương…

Ái Tĩnh ở trong lòng tự nhắc nhỡ mình. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, cô thông minh không mở miệng, tránh cho gặp phải bão lớn.

"Vậy thì có liên quan gì? Em trở thành béo là vinh quang của anh, chứng tỏ anh nuôi rất tốt." Hạ Phong xem thường.

Phụ nữ ăn kiêng để gầy đến da bọc xương là đáng sợ nhất.

Anh thật không muốn ôm ván giặt đồ!

"Em không cần!" Ái Tĩnh bĩu môi, công khai cự tuyệt.

"Tại sao? Em không muốn gả cho anh sao?" Hạ Phong một tay kéo cô lại gần, thuận tiện liếm sạch sữa tươi trên môi cô.

"Gả cho anh?" Ái Tĩnh nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt quái dị.

"Thế nào, em không muốn gả?" Hạ Phong quyết định nói trắng ra, anh muốn biết vị trí của mình trong lòng cô gái anh yêu như thế nào.

"Em không suy nghĩ nhiều như vậy!" Ái Tĩnh giả cười khúc khích, tính đánh lạc hướng vấn đề của anh.

"Vậy bây giờ nghĩ đi." Làm sao anh có thể để cho cô trốn tránh? Hạ Phong cũng cười rất gian xảo, bướng bỉnh mà nháy mắt lia lịa với cô.

"Đầu quá nhỏ, không nghĩ ra được…” Ái Tĩnh nhất định giở trò vô lại.

"Em không muốn, anh lập tức mang em tới cục dân chính công chứng kết hôn." Đem cô áp đảo trên ghế sofa, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh dùng giọng nói kiên định tuyên bố quyết tâm của mình.

Ái Tĩnh kinh ngạc đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chưa từng thấy qua Hạ Phong như vậy.

"Thế nào?" Ai bị nhìn lâu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, huống chi ánh mắt của cô lại không giống như tán thưởng, cũng không vui sướng khi được cầu hôn.

Anh cho là khi nghe được anh cầu hôn, Ái Tĩnh sẽ thật cao hứng, bởi vì cô không hề giống những cô gái mà anh chỉ có ý tưởng đùa vui một chút, hoặc là những cô hám tiền, muốn mượn hôn nhân với anh để đào được nhiều tiền hơn.

So với những đối tượng anh gặp gỡ trong quá khứ, Ái Tĩnh là cô gái có ý tưởng rất kỳ lạ, lúc nào cũng khơi lên dục vọng chinh phục trong lòng anh.

Nói đơn giản một chút là anh yêu cô.

Trong đoạn hôn nhân thứ nhất, anh kết hôn với Ngải Lâm bởi vì cô mang thai con của anh. Và cũng vì môn đăng hộ đối cho nên lúc anh nhắc tới chuyện kết hôn, người nhà cũng không gây nhiều trở ngại. Nhưng anh có cảm giác như là đứa trẻ bị đẩy vào hôn nhân.

Bất quá chính là, kết hôn không bao lâu, khi anh ra nước ngoài, Ngải Lâm gọi điện thoại cho anh biết, bác sĩ nói trong bụng của cô là phôi thai dị dạng, tốt nhất không nên sinh cho nên cô và cha mẹ của cô cùng đi bệnh viện để nạo thai.

Vì vậy từ đầu tới cuối, người của Hạ gia đều không xác định Ngải Lâm có mang thai thật hay không.

Cũng bởi vì chuyện này mà bà Nội anh giận đến bỏ ra nước ngoài, tuyên bố chỉ cần đứa cháu dâu này còn ở nhà, bà tuyệt đối không trở về Đài Loan.

Mặc dù anh cũng không phải vì chuyện này mới ly hôn với Ngải Lâm, cho nên sau khi ly hôn, anh cũng không xin bà Nội ở Thụy Sĩ quay về.

Không khí ở Thụy Sĩ rất tốt, hoàn cảnh thanh nhã, rất thích hợp cho bà Nội; Đài Loan quá ồn ào, không khí lại ẩm ướt, đối với bà Nội thật không tốt.

Sau khi bà Nội bỏ đi, chỗ ở rộng lớn của Hạ gia trở nên rất yên tĩnh. Mặc dù anh không nhàn rỗi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút cô đơn…

Anh thường nghĩ, nếu như kết hôn với cô gái có cá thích hợp, cuộc sống gia đình của anh sẽ hoà thuận vui vẻ một chút hay không? Có lẽ còn có thể làm bà Nội quay về…

Mà cô gái trước mắt hoàn toàn có khí chất của người vợ. Cầm tay cô, anh có thể liên tưởng đến hình ảnh về già của bọn họ, cảm giác hạnh phúc dâng trào…

"Đây không giống như lời anh sẽ nói." Ái Tĩnh nhàn nhạt bình luận.

Đối với việc Hạ Phong cầu hôn, cô thật không vui vẻ chút nào.

Không phải tại vì bị anh đùa giỡn lúc học trung học mà cô muốn trở về báo thù.

Hiện tại lui tới cùng anh là vì cô muốn hưởng thụ không gian tình yêu, cùng anh yêu thương…

Cô thừa nhận mình vẫn còn thích anh rất nhiều.

Nhưng Hạ Phong từng khiến cô bị tổn thương nặng nề, cho nên cô không dám khẳng định, cũng như hi vọng rằng anh sẽ vì cô mà dừng bước lại.

Cô chỉ hy vọng làm một đám mây đã từng thổi qua bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.

Cô không có nghĩ qua sẽ dắt tay với ai cả đời, nhất là người đàn ông trước mặt. Cô tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh, nhất định là không!

"Hiện tại anh nói xong rồi, em suy nghĩ thử xem." Hạ Phong kiên nhẫn.

"Hôn nhân là chuyện đại sự, em muốn suy nghĩ thật kỹ." Ái Tĩnh cười tủm tỉm, không trả lời thẳng, sau đó hôn lên môi mỏng khêu gợi của Hạ Phong, không cho anh nói chuyện nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.