Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau.

Phương Dung và cơ trưởng dậy sớm ăn bữa sáng xong thì tạm biệt Kỳ Xán và Tân Đàm, lái máy bay trực thăng đi theo đường hàng không lúc tới về trấn Vĩnh Ninh.

Kỳ Xán hỏi thăm được tình huống của Thịnh Thành từ chú Triệu, biết Thịnh Thành làm một trong những thành phố chưa thất thủ, đang bàn bạc với mấy thành phố cũng chưa thất thủ khác ở phía bắc xây dựng khu an toàn thành căn cứ an toàn càng thêm nghiêm ngặt. Bố của anh, ông Kỳ An Dư, nắm giữ chức vị quan trọng, công việc bận rộn, nhưng đoạn thời gian này Kỳ An Dư sẽ trở về, có lẽ chính là ngày hôm nay. Chú Triệu bèn nhắc nhở Kỳ Xán, nếu như muốn gặp bố anh thì tốt nhất nên đi luôn bây giờ.

Kỳ Xán nghe vậy thì theo bản năng nhìn sang Tân Đàm, bởi vì đêm qua anh hỏi Tân Đàm nhưng còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn từ cô. Không biết Tân Đàm có nghe rõ lời chú Triệu nói không? Hình như cô đang ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía cổng chính ngoài biệt thự.

"Hẳn là bố mẹ cháu chưa chuyển nhà đâu nhỉ?" Kỳ Xán cũng không trả lời thẳng mà lại hỏi.

"Không." Chú Triệu nhìn hai người bọn họ, sau đó dường như nhớ tới gì đó, nói: "Giữa vùng ngoại thành và nội thành có phòng tuyến, các cháu muốn vào thành thì phải tới Bộ Phòng Ngự lấy hai tấm giấy thông hành trước. Thịnh Thành tra xét rất nghiêm, thật ra không chỉ vào nội thành cần giấy thông hành, các cháu muốn vào Thịnh Thành cũng phải có giấy thông hành. Không biết tối hôm qua các cháu ngồi báy bay trực thăng tới đây có bị họ nhìn thấy không nữa."

Tân Đàm thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Bọn họ tới rồi."

Ánh mắt Kỳ Xán xuyên qua vô số hoa cỏ cây cối, thấy một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội đang chạy tới cổng chính, ngay sau đó người đàn ông dẫn đầu nhấn chuông cửa.

Chú Triệu nói: "Đúng là nhắc Tào Thào là Tào Tháo tới. Đó là thượng tá Lôi của Bộ Phòng Ngự, đoán chừng là đến điều tra các cháu. Chú đi thương lượng với cậu ta trước."

"Không cần đâu chú Triệu." Kỳ Xán lịch sự từ chối: "Chính cháu có thể giải quyết, chúng cháu qua đó đây."

Chú Triệu thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Kỳ Xán nắm tay Tân Đàm đi tới cổng chính. Cổng sắt lớn từ từ mở ra, anh nhìn thượng tá Lôi mặc quân phục màu xanh quân đội phẳng phiu, chủ động lên tiếng: "Thượng tá Lôi, chào anh. Tôi và bạn gái của tôi đến từ Vân Thành, nếu như tôi nhớ không nhầm thì lúc ở khu an toàn Vân Thành chúng ta từng liên lạc với nhau một lần."

Hôm đó Lục Khiếu cũng không thể liên lạc trực tiếp với Viện Khoa học, sau khi anh ấy châm chước một hồi thì liên lạc với Lôi Thừa Phong từng ở cùng một đội. Đối với Lục Khiếu mà nói Lôi Thừa Phong là một người bạn tốt có thể tin tưởng tuyệt đối. Có thể có được lòng tin của Lục Khiếu, Lôi Thừa Phong cũng tuyệt đối là người công chính đáng tin, cho nên Kỳ Xán cũng đồng ý cho Lôi Thừa Phong biết thân phận của Tân Đàm. Sau khi được Lôi Thừa Phong cho phép, bọn họ sẽ dễ dàng đi vào Thịnh Thành hơn nhiều.

Sau khi liên lạc với Lôi Thừa Phong, anh ta giúp bọn họ chuyển lời cho Viện Khoa học, mới hoàn thành cuộc nói chuyện lần đó.

Lôi Thừa Phong nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi trước mặt, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Tân Đàm. Tân Đàm mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, làn váy uốn lượn che khuất mắt cá chân cô, bởi vì thời tiết còn hơi lạnh nên cô còn mặc một chiếc áo choàng màu đen, kết hợp với đôi găng tay màu đen khiến chúng càng thêm nổi bật.

Cô khẽ nâng khuôn mặt tái nhợt lên, trên môi không hề có chút màu máu, đôi mắt đỏ xinh đẹp sáng long lanh bình tĩnh như nước, màu đỏ và màu trắng đan xen khiến cô trông vô cùng yếu ớt, có vẻ không hề có lực công kích.

Lôi Thừa Phong khó lòng tưởng tượng một cô gái trông yếu đuối không thôi như này, lại là một zombie đáng sợ giống như những quái vật chỉ biết ăn sống nuốt tươi ngoài kia.

Tân Đàm cảm nhận được ánh mắt trực tiếp và trắng ra của Lôi Thừa Phong, khiến cô cảm thấy mình bị đụng chạm. Cô bình tĩnh nhìn lại, trong đôi mắt đỏ trong như nước nổi lên gợn sóng lạnh nhạt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Xin lỗi." Lôi Thừa Phong lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu với Kỳ Xán và Tân Đàm, sau đó nói: "Tôi nhớ hai người... Nhưng sao hai người lại đi ra từ trong nhà của thượng tướng Kỳ? Cậu..."

"Tôi là Kỳ Xán."

Lôi Thừa Phong chợt hiểu ra, sau khi quay sang chào hỏi chú Triệu một cách kính trọng, anh ta ra hiệu cho Kỳ Xán và Tân Đàm lên xe.

Kỳ Xán chào tạm biệt chú Triệu: "Thế cháu đi trước nhé, hôm nào lại tới thăm chú."

"Đi đi." chú Triệu khoát tay, cười nói: "Chú vẫn ở đây mà!"

"Hẹn gặp lại."

Sau khi tạm biệt, Kỳ Xán nắm tay Tân Đàm đi về phía chiếc xe việt dã màu xanh quân đội kia. Xe rất to, trừ vị trí lái xe và ghế lái phụ hàng đầu tiên ra thì hai hàng ghế sau rỗng tuếch, Kỳ Xán hỏi Tân Đàm muốn ngồi chỗ nào.

"Hàng sau."

Kỳ Xán nói "tốt", sau đó kéo cửa xe ra giúp Tân Đàm, tay của anh đặt trên đỉnh cửa xe, tiếp đó trêu chọc nói: "Hình như sàn xe việt dã hơi cao nhỉ, Đàm Đàm có lên được không thế?"

Tân Đàm khẽ hừ một tiếng, kéo váy lên, lộ ra mắt cá chân màu xanh trắng, linh hoạt ngồi lên xe. Kỳ Xán vừa khen chân Tân Đàm dài vừa vòng sang một bên khác ngồi xuống cạnh Tân Đàm.

Lôi Thừa Phong ở một bên nhìn bọn họ nhão nhão dính dính lên xe, ngạc nhiên không thôi. Dù sao anh ta đóng quân ở Thịnh Thành đã lâu, zombie từng nhìn thấy đều hung ác không biết sợ, loại zombie đối xử với người khác thì lạnh nhạt đối xử với Kỳ Xán thì cười tủm tỉm như Tân Đàm, đây là lần đầu tiên Lôi Thừa Phong nhìn thấy.

Lôi Thừa Phong xoa xoa mũi, không chọn ngồi xuống ghế còn lại ở hàng ghế cuối cùng bọn họ, bởi vì như vậy sẽ có vẻ anh ta rất dư thừa.

Chờ sau khi Lôi Thừa Phong lên xe, sĩ quan ngồi trên ghế điều khiển lên tiếng chào hỏi bọn họ xong, xe việt dã chậm rãi khởi động, chạy xuống theo đường núi.

Lôi Thừa Phong nâng tấm chắn ở giữa buồng lái và hàng ghế sau lên, sau đó quay đầu lại, không xác định hỏi thăm: "Cô là zombie thật à?"

"Ừ."

"Tôi khá tò mò một chuyện, rốt cuộc là huyết thanh của Lương Thiên thay đổi cô, hay là cô trời sinh đã không giống với những zombie ngoài kia?"

"Lương Thiên chỉ thay đổi bề ngoài của tôi, mà bản tính của tôi cũng không thể nói là không giống với những zombie ngoài kia được." Tân Đàm rất để ý câu nói sau cùng của Lôi Thừa Phong, cô nhấn mạnh từng chữ nói rõ với Lôi Thừa Phong: "Hơn nữa bên ngoài có rất nhiều zombie giống tôi, trong tình huống không bị uy hiếp đến an toàn của bản thân, cũng sẽ không chủ động tấn công con người các anh."

"Chỉ sợ là cô chưa từng thấy được những zombie bên ngoài kia hung ác như thế nào, mới có thể nói ra những lời như này. Cho dù thật sự có zombie giống như cô, cũng là ít càng thêm ít."

"Là anh vỡ đũa cả nắm, ếch ngồi đáy giếng."

Lôi Thừa Phong nhíu mày dùng ánh mắt dò xét đánh giá Tân Đàm một lúc, anh rút ra bài học từ lần trước, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại nói với Tân Đàm một câu "xin lỗi".

Tân Đàm không lên tiếng, mắt cô nhìn ngắm cảnh sắc mơ hồ không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ.

Kỳ Xán chú ý tới khuỷu tay Lôi Thừa Phong hơi cong lên, một tay vô thức đặt lên trên khẩu súng gài bên hông, đó là một tư thế phòng thủ. Hiển nhiên, anh ta đang đề phòng Tân Đàm.

Kỳ Xán không muốn Tân Đàm cảm nhận được bất kỳ cảm xúc không thân thiện nào, anh chủ động lên tiếng đổi chủ đề, nói với Lôi Thừa Phong: "Vào lúc khu an toàn Vân Thành thất thủ, Đàm Đàm nói với tôi là Lục Khiếu đã bắt được Lương Thiên, bây giờ có tin tức của anh ấy không?"

"Lão Lục đã sớm về rồi, nhưng..." Hai tay Lôi Thừa Phong không kiềm được nắm chặt lại, anh ngừng rất lâu mới nói tiếp: "Nhưng xảy ra một vài chuyện, hiện tại cậu ấy còn nằm trong bệnh viện dưỡng bệnh, chờ cậu ấy khỏi hẳn nếu như cậu muốn gặp cậu ấy thì tôi dẫn cậu đi."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Được."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe việt dã đã chạy đến doanh trại Bộ Phòng Ngự. Bọn họ xuống xe, một sĩ quan đi tới từ đối diện, Lôi Thừa Phong ra hiệu cho Tân Đàm đi theo anh ta để điền tư liệu làm giấy thông hành.

Tân Đàm nhìn Kỳ Xán, biết đại khái là Lôi Thừa Phong có lời muốn nói riêng với anh, sau khi cô tạm biệt Kỳ Xán thì đi theo sĩ quan kia rời đi.

Lôi Thừa Phong buông tay ra khỏi khẩu súng bên hông, sau đó nói: "Lâu như vậy, cậu còn chưa ý thức được rõ ràng rằng bạn gái của cậu là zombie à?"

"Tôi biết mà." Kỳ Xán tỏ vẻ khó hiểu: "Lục Khiếu đã nói lời giống hệt anh, tôi dùng câu đã trả lời anh ấy để trả lời lại anh... thì tính sao?"

"Cậu nói cô ấy có lý trí của con người, điểm này tôi cũng không đồng ý. Bởi vì vừa rồi cô ấy luôn mồm nói "con người các anh", "zombie chúng tôi". Cô ấy hoàn toàn đặt bản thân ở lập trường của zombie! Cô ấy coi mình như một con zombie, mà không phải người!" Lôi Thừa Phong nhíu chặt mày: "Có lẽ cậu chưa từng gặp qua những zombie thường xuyên tấn công vùng ngoại thành Thịnh Thành, trong mỗi một cuộc chiến đều sẽ có vô số máu tươi chảy xuống. Cho nên tôi nói rõ với cậu, Tân Đàm là zombie có tính công kích, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy tới Viện Khoa học."

Kỳ Xán có thể hiểu suy nghĩ của Lôi Thừa Phong, bọn họ coi zombie là thiên địch. Anh nói: "Vốn dĩ chúng tôi cũng muốn tới Viện Khoa học, dừng ở chỗ này chỉ vì lấy giấy thông hành thôi."

"Không, ý tôi không phải vậy." Lôi Thừa Phong nói: "Người không có phận sự không được bước chân vào Viện Khoa học. Tân Đàm nhận lời mời có thể đi vào, nhưng cậu thì không. Ngày mai thượng tướng Kỳ sẽ trở về sau khi chấp hành xong nhiệm vụ cứu viện, cậu nên về nhà ngay đi!"

Lôi Thừa Phong nói xong câu cuối, gần như đã dùng tới giọng điệu ra lệnh, vẻ mặt Kỳ Xán không kiềm được lạnh xuống: "Tôi có về hay không không liên quan tới anh! Cho dù tôi không vào được Viện Khoa học thì cũng sẽ chờ Đàm Đàm ở bên ngoài, anh không có tư cách hạn chế tự do của tôi."

"Cậu nói đúng, đây chỉ là lời khuyên của tôi dành cho cậu. Có nghe hay không là do cậu quyết định. Nhưng tôi vẫn muốn nói, cậu cứ tiếp tục như vậy nữa thì tương lai sẽ bị thiệt thòi lớn."

"Vừa khéo, Lục Khiếu cũng từng nói câu này."

Trong lúc hai người tranh chấp không dứt, Tân Đàm đã bỏ qua khâu kiểm tra sức khỏe điền xong tư liệu cầm hai tấm giấy thông hành đi ra. Cô nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa bọn họ, mang máng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Tân Đàm đi tới cạnh Kỳ Xán, thấp giọng nói: "A Xán, đừng vì mình mà cãi nhau với người khác."

"Đâu có cãi nhau, mình đang nói đạo lý với thượng tá Lôi."

Lôi Thừa Phong trực tiếp nói: "Đừng chậm trễ ở chỗ này nữa. Tân Đàm, tôi lập tức đưa cô... cô và Kỳ Xán tới Viện Khoa học."

"Cảm ơn." Tân Đàm nói.

Mặt Lôi Thừa Phong không chút thay đổi, chỉ khẽ gật đầu với Tân Đàm. Bọn họ lại ngồi lên chiếc xe việt dã vừa rồi, chạy về phía Viện Khoa học đứng sừng sững trong nội thành.

Bởi vì vừa mới "nói đạo lý", cho nên bầu không khí trên xe hơi đông cứng, không có ai nói chuyện.

Tân Đàm vẫn theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nghĩ đến những gì cô và Kỳ Xán đã trải qua sau khi ra khỏi Vân Thành. Hơn mấy tháng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến Thịnh Thành, cô biết, cô sẽ nghênh đón phán quyết sau cùng của vận mệnh ở nơi này.

Tân Đàm hơi căng thẳng, vô thức nắm chặt hai tay, vào lúc móng vuốt sắp cắt vỡ làn da, ngón tay Kỳ Xán chen vào giữa những ngón tay cô, nắm tay cô thật chặt.

Sự động viên của Kỳ Xán luôn có thể mang đến cảm giác yên lòng lớn lao cho Tân Đàm. Cô chậm rãi thả lỏng hai tay, để mặc bản thân dựa lên lưng ghế mềm mại, nhìn cảnh sắc đang lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng lại trước một công trình kiến trúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.