Tân Đàm sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ba ngày giống như ác mộng kia, đó là lời cảnh báo cuối cùng mà thiên nhiên dành cho họ. Cô có nhận ra đôi chút nhưng lại bất lực, giống như lần này.
Cô ngẩng đầu, nhìn sắc trời âm u giơ tay không thấy năm ngón, bên tai là tiếng gió gào thét và giọng của Lương Thiên: "Chúng ta phải tìm một địa điểm vững chắc một chút, có thể nơi này sẽ không chịu nổi cơn gió to như thế, lát nữa còn có thể có tuyết rơi..."
Dường như tất cả âm thanh đã cách xa Tân Đàm, cô chỉ sửng sỡ nhìn lên bầu trời. Vào lúc Lương Thiên vươn tay muốn dẫn cô ra ngoài, cô giống như mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hất tay Lương Thiên ra rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Tân Đàm chỉ có một suy nghĩ... Cô muốn tìm Kỳ Xán.
Trong không gian tối tăm này, có thể tránh né chướng ngại đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, huống hồ là muốn tìm phương hướng?
Tân Đàm không biết rốt cuộc là cô đang tìm phương hướng hay đang đi lòng vòng tại chỗ, từ đầu tới cuối bước chân của cô đều chưa từng dừng lại. Không biết qua bao lâu, có từng hạt từng hạt mưa đánh lên người, rửa sạch máu tươi trên người cô đồng thời cũng khiến toàn thân cô ướt đẫm.
Tia chớp và tiếng sấm xé rách bầu trời đêm mờ mịt u ám, Tân Đàm cuối cùng cũng tìm được phương hướng tiến lên. Cô dừng lại, ngẩng đầu lên, tia chớp bạc chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt và đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-bien-thanh-zombie-roi-phai-lam-sao-day/3507360/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.