Lương Thiên còn đang ngồi xổm ở bên cạnh rút pha lê cho Phương Dã. Giọng Kỳ Xán và Tân Đàm không lớn, nhưng khoảng cách giữa họ cũng không xa cho nên cô ta đều nghe rõ mỗi một câu họ nói.
"Mấy cặp đôi trẻ tuổi ấy à, quá dính nhau." Lương Thiên bĩu môi nhủ thầm, xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, không nhịn được nghĩ lại lúc mình lớn bằng cặp đôi này thì đang làm gì nhỉ?
Lương Thiên nhớ là bất kể là năm cô ta hai mươi mấy tuổi hay là bây giờ đã ba mươi mấy tuổi, cô ta đều chết dí trong phòng thí nghiệm. Cô ta tất phải kính dâng cả đời mình cho nghiên cứu, không giống cặp đôi nhỏ ngọt ngấy này.
Phương Dã quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thiên. Lương Thiên thu được ánh mắt của Phương Dã thì lạnh giọng nói: "Nhìn cái gì? Đồ xấu xí."
Phương Dã: "..." Giọng điệu hung dữ ghê, Úc Gia Trí nói không sai chút nào, ngoài Thê Thảm ra con người ai cũng quá hung dữ!
Phương Dã bò dậy khỏi mặt đất, chạy.
Lương Thiên nhíu mày nhìn bóng lưng Phương Dã, ý thức được hắn ta cứu mình, nhưng lại không nhớ rõ mình... Không nhớ rõ cũng tốt, cũng tốt.
...
Khi Kỳ Xán đang chuẩn bị lẩu để ăn tối, Tân Đàm vốn muốn giúp bọn họ một tay, nhưng cô phát hiện hình như Lương Thiên đang lén lút làm gì đó, bèn âm thầm đi theo, phát hiện Lương Thiên đi vào một căn nhà gỗ nhỏ khác.
Tân Đàm nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau khi được Lương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-bien-thanh-zombie-roi-phai-lam-sao-day/3503434/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.