Chương trước
Chương sau
Đau.

Thật sự rất đau.

Cả cơ thể và tâm lý đều chịu tra tấn, khiến Tân Đàm không kiềm được bật khóc, nhưng vì sợ đánh thức Kỳ Xán nên Tân Đàm cố nén. Cô nhét gối vào trong lòng Kỳ Xán, sau đó rón rén đi ra ngoài.

Ngoài trời còn đang đổ mưa, mặc dù không to nhưng đánh lên người lạnh buốt, vô cùng khó chịu, nhất là khi cô mới vừa tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của Kỳ Xán.

Tân Đàm vốn định đi tìm Lương Thiên ngay, nhưng cô mới vừa đi hai bước đã ngã xuống trong mưa. Cô không còn sức đứng dậy, chỉ có thể mặc cho bản thân nằm trên mặt đất ướt sũng.

Gió lạnh và mưa phùn rơi trên cơ thể co quắp vì đau đớn của cô, mang theo hơi lạnh vô tận.

Tân Đàm không biết cơn đau lần này sẽ kéo dài bao lâu. Cô muốn nhắm mắt lại nhưng không dám. Cô chỉ có thể chịu đựng như vậy, cầu nguyện thời gian nhanh chóng trôi qua.

...

Bóng đêm vẫn đen kịt như cũ. Kỳ Xán tỉnh dậy trong lúc ngủ mơ, cảm giác bất an mãnh liệt quanh quẩn trong lòng, khiến tim anh run lên. Anh theo bản năng nhìn xuống ngực, Tân Đàm không ở đây, chỉ có một cái gối đầu.

Kỳ Xán hoảng sợ bật dậy khỏi giường, anh ảo não không thôi: "Sao mình lại ngủ say thế chứ?!"

Trước đó lúc ở đại học Vân Thành, Tân Đàm ở bên cạnh mà anh không thể tỉnh lại, hiện tại Tân Đàm không có ở đây, vậy mà anh cũng không kịp thời tỉnh lại.

Kỳ Xán không cả kịp đi dép, anh vừa đẩy cửa ra, lập tức thấy Tân Đàm đang đứng ở cửa. Bởi vì trên mặt cô bị thịt thối bao trùm, chỉ có một đôi mắt giống như hồng ngọc có thể để lộ một chút tâm trạng của cô, nhưng trong mắt cô chỉ có một mảnh yên tĩnh.

Cả người Tân Đàm ướt sũng, bốc hơi lạnh từ trong ra ngoài, không biết đã đứng trong mưa bao lâu.

Trông thấy Tân Đàm như vậy, trong lòng Kỳ Xán chỉ còn lại cảm giác bất an.

Tân Đàm đi lên trước một bước, nhưng ngay sau đó lập tức ngã về phía trước giống như bị mất sức, cũng may được Kỳ Xán đỡ lấy. Kỳ Xán dìu cô vào phòng, tìm quần áo mới ra thay cho cô.

Tân Đàm không chịu nhúc nhích, cũng không cho Kỳ Xán chạm vào cô. Kỳ Xán hết cách, chỉ có thể ngồi ở một bên trông chừng cô.

Một đêm nháy mắt trôi qua.

Kỳ Xán cảm nhận được sự thay đổi của Tân Đàm hết sức rõ ràng. Hình như cô lại quay về dáng vẻ mấy ngày trước khi họ vừa gặp lại, thậm chí càng nghiêm trọng hơn.

Biểu hiện cụ thể là hiện tại cô càng không muốn để ý tới anh, còn không chịu để anh bón cho cô... rõ ràng ngay từ đầu không phải như vậy.

Kỳ Xán không rõ nguyên nhân khiến Tân Đàm thay đổi là gì, anh chỉ có thể ngày ngày thử bắt chuyện với Tân Đàm. Tân Đàm phản ứng rất lạnh nhạt, có lúc dứt khoát không để ý tới anh.

Tình huống như vậy kéo dài suốt ba ngày. Kỳ Xán nôn nóng không thôi, Tân Đàm không để ý tới anh cũng được, quan trọng là cô còn không chịu để anh bón cho cô, thậm chí từ chối ăn cơm. Cô đã không ăn gì suốt ba ngày, Kỳ Xán thật sự lo lắng Tân Đàm sẽ chết đói.

Nhẹ nhàng không được, anh chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

Vào lúc Kỳ Xán định ép Tân Đàm ăn, Tân Đàm giống như vừa mới tỉnh lại khỏi cơn mơ, bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Cô vừa giãy giụa vừa khóc, thậm chí suýt nữa cào anh bị thương.

Kỳ Xán thấy cô như vậy thì lại thở phào một hơi, dù sao cũng tốt hơn là Tân Đàm không nói lời nào.

Sau khi Tân Đàm phát hiện mình suýt cào Kỳ Xán bị thương, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa, ôm đầu gối co người lại.

Xin lỗi, xin lỗi. Cô im lặng nói với Kỳ Xán.

Tân Đàm thật sự không muốn như vậy, nhưng cô sợ mình sẽ chết mất. Bởi vì vào cái đêm đau đớn đó, cô đau đến mức tưởng chừng mình thực sự đã chết một lần.

Cô chết, hẳn là Kỳ Xán sẽ đau lòng.

Loại chuyện này đã xảy ra hai lần, Tân Đàm không biết lần thứ ba mình còn có thể sống nổi không. Cô là kẻ hèn nhát, cô không dám đánh cuộc.

Cho nên cô lạnh lùng một chút, Kỳ Xán chủ động từ bỏ cô, vậy thì tốt rồi. Nếu không phải ba ngày nay Kỳ Xán vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh cô, thậm chí cô đã nghĩ tới việc bỏ đi.

Thế nhưng Kỳ Xán không làm thế, anh vẫn luôn kiên nhẫn nói chuyện với cô, giống như lúc họ học cấp ba.

Lúc này Tân Đàm mới nhớ ra, mình có một quá khứ không tính là tốt đẹp, thậm chí có thể nói là u ám, là Kỳ Xán kéo cô ra khỏi vũng bùn.

Tuổi thơ của Tân Đàm cũng không tính là hạnh phúc, thậm chí có thể gọi là hỏng bét. Mẹ cô kiện bố cô bị thua, dẫn theo cô tới nhà họ Thẩm. Chú Thẩm đối xử với cô lạnh nhạt, anh kế đối xử với cô bình thường, cô mãi mãi là người bị bỏ qua.

Quãng thời gian đó bố mẹ chú Thẩm không hài lòng với mẹ cô vì cô không đi theo bố. Bởi vậy nên mẹ càng thêm ghét cô, quan hệ giữa cô và mẹ cũng ngày càng căng thẳng.

Cho nên sau khi khai giảng lớp 10, cô lựa chọn trọ ở trường. Bởi vì lý do tâm lý nên cô vẫn luôn tiếp nhận điều trị, sau này tình cờ bị Kỳ Xán phát hiện, Kỳ Xán vốn đã thích chơi với cô, sau khi phát hiện càng lẽo đẽo theo sau.

Không thể không nói, quãng thời gian Tân Đàm khó khăn nhất chỉ có một mình Kỳ Xán ở bên, từ đầu tới cuối đều không rời đi. Cho tới bây giờ, anh vẫn không hề rời đi.

Thế nhưng... nhưng tại sao chứ?

Tân Đàm cực kỳ khó hiểu, cô cảm thấy mình quá tệ, căn bản không đáng để Kỳ Xán đối xử với cô như vậy. Huống hồ có lẽ cô sắp chết rồi, cô sẽ phụ lòng anh.

Tân Đàm càng nghĩ càng đau lòng, khóc không ngừng được.

Ngay từ đầu Kỳ Xán còn lau nước mắt cho cô, về sau phát hiện căn bản không lau khô được, anh bèn ôm chặt lấy Tân Đàm, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

"Đàm Đàm, cậu còn khóc nữa thì đừng trách mình dùng tuyệt chiêu nhé."

Tân Đàm nghe không rõ, khó chịu khóc tiếp. Cô lơ đễnh nghĩ Kỳ Xán có thể có tuyệt chiêu gì chứ. Rõ ràng giống như cô đối với anh, anh đối với cô cũng bó tay hết cách. Hức.

Kỳ Xán nâng mặt Tân Đàm lên, lau nước mắt cho cô lần cuối. Sau khi phát hiện thật sự không lau khô dược, hốc mắt vốn đang đỏ bừng của anh cũng rơi xuống một giọt nước mắt.

... Cho nên tuyệt chiêu mà Kỳ Xán nói là cùng khóc với cô à?

Kỳ Xán thật sự khóc rất đau khổ, cảm giác còn phải đau lòng hơn cả cô. Anh ôm Tân Đàm, nước mặt tí tách nhỏ lên cổ Tân Đàm, làm ướt đuôi tóc cô, khiến cô cảm nhận được anh khóc khổ sở đến mức nào.

Tân Đàm: "..." Cô bỗng nhiên không khóc nổi nữa, Kỳ Xán khóc gì chứ, đáng ghét.

Kỳ Xán ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, nhưng khóe miệng lại nhoẻn cười, nói với cô: "Đàm Đàm, mình khóc giúp cậu, cậu ăn gì đó đi được không?"

Dáng vẻ này của anh thật sự quá buồn cười, Tân Đàm không nhịn được cười rộ lên. Cô nghĩ, xong rồi, hình ảnh này vừa xuất hiện, sau này Kỳ Xán khóc nữa thì chắc cô chỉ cảm thấy buồn cười thôi.

Tân Đàm không lên tiếng mà giơ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt cho anh, tỏ vẻ cô không khóc nữa. Cảm xúc khổ sở đã kéo dài rất lâu, đột nhiên bị Kỳ Xán cắt ngang, cô cảm thấy mình không tiến vào trạng thái được nữa.

Kỳ Xán cực kỳ vui mừng, trên lông mi còn treo nước mắt đã vui vẻ nói với cô: "Thế mình đi lấy đồ ăn cho cậu!"

Tân Đàm ngoan ngoãn gật đầu.

Kỳ Xán sợ đi chậm cô lại không ăn, lập tức xông ra ngoài, kết quả phát hiện cháo anh gác trên đống lửa hâm nóng đã bị Úc Gia Trí ăn sạch.

Úc Gia Trí ôm nồi đất sạch bong tỏ vẻ: "Anh xem tôi cọ nồi sạch chưa này?"

Nồi có sạch không Kỳ Xán không quan tâm, anh chỉ muốn chà mặt Úc Gia Trí cho mỏng hơn một chút.

Kỳ Xán hết cách, sợ Tân Đàm chờ sốt ruột, bèn dùng nồi sắt xào mì, múc một đĩa đi tìm Tân Đàm. Úc Gia Trí nhìn nồi mì xào còn thừa một nửa, hoan hô một tiếng.

Có lẽ thật sự đã chậm trễ một chút thời gian, hoặc có lẽ là Tân Đàm quá mệt mỏi, lúc Kỳ Xán trở về Tân Đàm đã ngủ rồi.

Kỳ Xán đang do dự nên gọi Tân Đàm dậy hay để cô ngủ tiếp, Tân Đàm đã ngửi thấy mùi thơm rồi mơ màng mở mắt, tò mò nhìn cái đĩa trong tay anh.

Kỳ Xán đi đến cạnh giường, nhìn dáng vẻ vừa mệt vừa tò mò của Tân Đàm, lại có chiêu mới. Anh vui vẻ hỏi: "Đàm Đàm, mình bón cho cậu ăn được không?"

Tân Đàm phản ứng chậm, còn chưa đưa ra câu trả lời Kỳ Xán đã coi như cô đồng ý, đỡ cô dậy, dùng nĩa cuốn mì xào đưa đến bên môi cô.

Hai ngày này vẫn luôn húp cháo, miệng Tân Đàm nhạt thếch, mà bây giờ trước mặt có một đĩa mì xào vàng óng xoăn xoăn, mỗi một sợi mì đều ngậm đầy nước tương, tản ra mùi thơm mê người.

Tân Đàm cắn oàm một miếng, vị mì sợi và nước tương bùng nổ trong miệng, mùi vị sinh động này dường như đang nhảy nhót trong mỗi một tấc khoang miệng.

Tân Đàm lại quay đầu sang nhìn Kỳ Xán, anh đang nhìn cô đầy mong đợi, bởi vì đã khóc nên mắt anh còn ướt sũng, lúc nhìn cô giống như một con chó to đang điên cuồng vẫy đuôi.

Anh rất tốt, anh vẫn luôn tốt như vậy.

Ăn xong nửa đĩa mì xào, Tân Đàm không ăn được nữa. Lúc này là buổi chiều, cuối cùng cơn mưa dầm kéo dài nhiều ngày cũng ngừng lại, ánh nắng chiếu vào, ấm áp tươi đẹp. Tân Đàm lại không nhịn được cảm thấy buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi.

Kỳ Xán lại vô thức nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của Tân Đàm nở nụ cười. Đàm Đàm dễ dỗ thật đấy.

Anh nhìn Tân Đàm rất lâu, chợt phát hiện phần tóc giữa gáy cô rũ xuống, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Anh vươn tay đẩy ra, nhìn thấy phần cổ chưa từng bị thịt thối bao trùm của cô.

Kỳ Xán sửng sốt, ánh mắt nhìn lên men theo cổ cô, bỗng phát hiện trên mặt cô đã không phải bị thịt thối bao trùm toàn bộ, mà nhiều thêm một số phần da bình thường, ghép chung với thịt thối nhìn không dễ coi cho lắm.

Anh lại nghĩ tới đôi mắt không giống zombie của Tân Đàm, màu đỏ tinh khiết, vô cùng xinh đẹp.

Nguyên nhân thay đổi trên người Tân Đàm... là gì đây?

Kỳ Xán nhớ tới phần kim tiêm đứt gãy trên cổ Tân Đàm.

... Lương Thiên!

Ngay từ đầu Kỳ Xán muốn đi tìm Lương Thiên, nhưng Tân Đàm còn nằm trong lòng anh, anh sợ đánh thức Tân Đàm nên định sau đó lại đi, không biết anh cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào.

...

Ánh nắng chiều sáng rọi bị ánh hoàng hôn bao trùm, tựa như đóa hoa tươi đẹp nở rộ trên bầu trời, đại biểu lúc này đã chạng vạng tối.

Tân Đàm tỉnh lại trước khi hoàng hôn xinh đẹp lùi lại, Kỳ Xán đang ôm cô ngủ say. Cô cầm lấy cái gối bên cạnh, định nhét vào trong lòng Kỳ Xán.

Nhưng lần này Kỳ Xán lại chợt bừng tỉnh khi cô vừa nhúc nhích, sau khi mở mắt chuyện đầu tiên anh làm là nhìn cô.

Chờ tới lúc trông thấy Tân Đàm đang trợn tròn mắt im lặng nhìn anh, cơ thể căng cứng của anh lập tức thả lỏng.

Kỳ Xán ôm cô, hỏi: "Đàm Đàm, cậu muốn ngủ tiếp không?"

Tân Đàm lắc đầu, cô quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài. Kỳ Xán lập tức hiểu ý Tân Đàm, họ cùng nhau đi ra nhà gỗ nhỏ, tản bộ trên sân thượng.

Không biết Úc Gia Trí đã chạy đi đâu, bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Bọn họ đi vào hành lang hoa, đi lại trong đó.

Mặc dù thực vật trong hành lang hoa đã khô héo, nhưng dù đã bị phủ bụi trần thì pha lê bảy màu trên đỉnh đầu vẫn rất đẹp. Ánh chiều tà chiếu xuống lớp pha lê bảy màu, phản chiếu vào trong hành lang hoa, thực vật khô héo được phủ lên một lớp ánh sáng bảy màu, tựa như ảo mộng.

Đây là ánh sáng rực rỡ nhất Tân Đàm từng gặp.

Hiện tại ánh sáng xán lạn nhất này, cũng chiếu lên người cô và bạn trai, bọn họ chìm trong một mảnh ánh sáng.

Tốt đẹp nhường nào chứ.

Từ khi bắt đầu tận thế đến nay, đây là điều chỉ nghĩ thôi cô cũng không dám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.