Chương trước
Chương sau
Edit: Kayoko Aoi
Beta: Khánh Linh
Đây đã là ngày thứ ba Diệp Từ bị đưa vào đây. Bởi vì bên Lý Luân cố tình khai thông, hơn nữa Tưởng Phi không có ý định lấy chuyện này ra lăng xê, tin tức Diệp Từ "Tự tử vì tình không thành" mới chưa bị lan ra khi mức độ nổi tiếng của cô đang lên cao.
Thẩm Hân là trợ lý thân thiết nhất bên cạnh Lý Luân, từ khi anh ta ra mắt đã đi theo bên cạnh, rất nhiều chuyện Lý Luân không ra mặt làm được đều do Thẩm Hân ra mặt giải quyết.
Sau khi vào cửa, Thẩm Hân chào hỏi trước với Tưởng Phi ở một bên, sau đó mới quét mục tiêu về phía nữ sinh sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, sau khi cô ta đánh giá Diệp Từ từ trên xuống dưới một lần, mới cười lạnh mở miệng.
"Nữ sinh như cô thế này tôi đã thấy quá nhiều, đây không phải tự tử sao? Tại sao chưa chết chứ?"
Theo đạo lý, cho dù Thẩm Hân không nể mặt Diệp Từ thì cũng phải nể mặt Tưởng Phi. Nhưng thứ nhất là cô ta thật sự rất yêu Lý Luân, nhận định Diệp Từ là "Tình địch tiềm tàng" của mình, còn thứ hai là xét tới việc Diệp Từ chỉ là một người mới dưới trướng của Tưởng Phi, Tưởng Phi vốn không thể nào vì cô mà làm bẽ mặt mình.
Mà Tưởng Phi quả thật...... Nghe xong câu này chỉ nhíu mày, không lên tiếng.
Nữ sinh trên giường bệnh nghe xong câu này, chỉ ngước mắt lên, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Sau một lúc lâu chỉ nghe cô nhàn nhạt nói: "Cô thích anh ta?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Thẩm Hân nghe vậy nét mặt ngưng lại trong giây lát, trong phút chốc ánh mắt cũng hoảng loạn, nhưng giây tiếp theo lại lấy lại bình tĩnh, giọng điệu hơi khinh thường, nói: "Chính cô yêu anh ấy đến phát điên thì cho rằng người trên cả thế giới cũng giống như cô sao? Ha ha, đáng tiếc Lý Luân vốn chướng mắt cô!" Cho dù cô ta cũng yêu chung một người đàn ông, nhưng cách thức lại hoàn toàn khác nhau, Thẩm Hân tự nhận mình yêu sâu nặng hơn nhiều!
Diệp Từ dường như không nghe thấy lời cô ta nói, tiếp tục bình thản nói: "Tôi chưa chết, có phải cô rất không vui hay không?"
Lần này, ánh mắt Thẩm Hân nhìn về phía Diệp Từ bất giác tăng thêm vài phần tàn nhẫn -- không sai! Cô ước gì người phụ nữ này tắt thở đi mới tốt! Thấy cô còn sống, cô ta lại nhớ tới đoạn thời gian mà Lý Luân si mê cô ta!
Không đợi Thẩm Hân trả lời, Diệp Từ đã ném tới một ánh mắt hiểu rõ, lực sát thương kia có thể nói là tuyệt sát với một người yêu Lý Luân chân chính, yêu đến mức si mê.
Hít sâu một hơi, Thẩm Hân cố gắng phục hồi tâm trạng của mình, nói: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền cô mới có thể vĩnh viễn câm miệng trước truyền thông hả?" Đây cũng là nguyên nhân Trương Phong đặc biệt bảo cô ta chạy tới đây một chuyến, chỉ cần Diệp Từ chưa chết, cho dù Lý Luân tin tưởng rằng cô không có bất kỳ chứng cứ gì, nhưng bọn họ vẫn muốn bảo đảm không có gì sơ hở, mà loại phụ nữ như Diệp Từ này, tiền là cách đuổi tốt nhất.
Lần này, trên nét mặt bệnh tật của cô gái trẻ hiển nhiên đã sửng sốt vài giây, sau đó mới từ từ mở miệng: "Tôi không cần."
Thẩm Hân hừ lạnh một tiếng, không nhịn được chế giễu: "Lúc này rồi còn giả bộ thanh cao cho ai xem chứ? Hay là...... Cô muốn vĩnh viễn dây dưa với Lý Luân?"
Diệp Từ hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn vào mắt của người phụ nữ, trầm giọng trả lời: "Trả lại những gì cô đã nói cho cô, nói cho cô biết ' chính cô yêu anh ta đến phát điên, lại cho rằng người của cả thế giới cũng yêu anh ta giống như cô sao? ', tôi vốn chướng mắt loại đàn ông bạc tình phụ nghĩa như Lý Luân! Hơn nữa!"
Nhìn nét mặt cứng ngắc của Thẩm Hân, cô tiếp tục nói: "Cô yên tâm, Diệp Từ tôi vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ liên quan gì với Lý Luân, trước truyền thông sẽ không, càng sẽ không trong lén lút!"
Thẩm Hân vẫn không buông tha nói: "50 vạn có đủ không?"
Còn Diệp Từ mở miệng nói thẳng: "Mời cô về cho, ở đây không hoan nghênh cô."
Thẩm Hân từng xử lý vô số "Nợ đào hoa" của Lý Luân, nhưng trước giờ chưa từn gặp phải ai như Diệp Từ, lúc rời đi trên mặt sớm đã không còn nghênh ngang hống hách như khi mới tiến vào, ngược lại nhiều hơn vài phần tức giận và không cam lòng......
Đợi Thẩm Hân rời đi, Tưởng Phi mới nhướng mày, nhìn nữ sinh gầy yếu trên giường bệnh, sau một lúc lâu cũng không nói câu nào. Anh ta không biết trước chuyện Diệp Từ và Lý Luân yêu nhau, nếu biết anh ta sẽ không để nghệ sĩ của mình tùy tiện làm bậy.
Nhưng anh ta làm thế nào cũng không nghĩ tới, khi tỉnh lại Diệp Từ lại mang đến cho anh ta nhiều "Bất ngờ" như thế -- khiến một nữ trợ lý tài năng rất có tiếng tăm trong ngành tức giận rời đi không nói một lời, kiên cường hơn là dám nói từ đây không hề liên quan với Lý Luân nữa chứ?
Tưởng Phi không thể không bắt đầu nghĩ lại, có phải lúc trước mình đã nhìn nhầm khi ký hợp đồng với nghệ sĩ này không......
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh ta không nhịn được mở miệng: "Em nói coi đầu óc của em có phải bị lừa đá rồi không? Để một con đường ngôi sao rộng mở cho mình lại không đi, một hai phải rơi vào lỗ cống hôi thối kia của Lý Luân?"
Diệp Từ: "......"
Sau khi quét sạch bầu không khí áp lực do Thẩm Hân vừa mang đến, trong phòng bệnh hiện ra chút sức sống.
Diệp Từ là nghệ sĩ lúc ấy Tưởng Phi chủ trương cố gắng ký hợp đồng, mà người mới như cô vậy, mỗi năm Tưởng Phi đều sẽ ký từ hai đến ba người, về phần cuối cùng ai có thể làm nên trò trống, phải hoàn toàn dựa vào tạo hóa của mình.
Không tiếng động mà thở dài, có thể nói Tưởng Phi người đại diện kim bài trong ngành cảm thấy mình vẫn phải nói từ tục tĩu ra trước --
"Anh mặc kệ vừa rồi em nói có phải cố tình gây hấn hay không, nhưng anh cần phải nói cho em biết, nếu em còn muốn tiếp tục dấn thân vào trong giới này, tốt nhất em nên vứt bỏ suy nghĩ yêu đương nhăng nhít của tuổi học trò mà không phải dành cho em đó cho anh, để Lý Luân kia cút khỏi trái tim em càng sớm càng tốt."
"Nếu cậu ta thật sự xíu nào thật lòng thật dạ với em, thì không thể nào bảo Thẩm Hân kia tới đối phó em...... Anh cũng rất khó chịu, gã đàn ông không chịu trách nhiệm như thế ngoại trừ khuôn mặt dễ nhìn, có gì tốt đâu chứ? Sao lại mê bọn người này được chứ......"
Lần này không đợi Tưởng Phi nói hết lời, cô gái trẻ trên giường bệnh đã chủ động mở miệng nói: "Anh yên tâm, em sẽ không......" Ngây người nhìn lá rụng ở ngoài cửa sổ, cô nói một câu như đang nói với chính mình, "Không có gì quan trọng hơn được sống......"
Tưởng Phi nghe vậy sửng sốt, thật ra anh ta vẫn cảm thấy lần này sau khi Diệp Từ tỉnh lại sau hơi khác với trước kia, nhưng cụ thể là khác ở đâu, anh ta lại không nói nên lời, cuối cùng thì lúc trước quan hệ của anh ta với Diệp Từ cũng chưa thân thiết. Chỉ có thể nói, cô bé này cho anh ta cảm giác trầm tĩnh và nội liễm hơn đi......
Mặc kệ là trùng sinh kiếp sau cũng được, hay là chưa thoát khỏi tổn thương tình cảm cũng được, Tưởng Phi đều cảm thấy trạng thái trước mắt của Diệp Từ mạnh mẽ hơn dáng vẻ điên loạn ngốc nghếch đòi sống đòi chết của lúc trước nhiều.
"Sao em biết Thẩm Hân thích Lý Luân?" Tưởng Phi bỗng mở miệng hỏi.
Diệp Từ nghe vậy thì sửng sốt...... Cô vẫn không thể nói kiếp trước từng gặp quá nhiều loại sắc mặt của người vì ghen thành hận này rồi đi?
"Lý Luân có lần không cẩn thận lỡ miệng tiết lộ cho em." Cô tùy tiện bịa một cái cớ.
Tưởng Phi gật gật đầu, loại việc này quả thật có thể.
Đợi đến khi Tưởng Phi rời đi, cô gái trẻ ở giường bệnh từ từ nhắm hai mắt lại một lần nữa, cô vốn cũng không thích tranh chấp với người khác, vừa mới giằng co với Thẩm Hân một phen khiến cho đáy lòng cô có phần mỏi mệt.
Trong khoảng thời gian ba ngày, trong đầu "Diệp Từ" đi qua những chuyện Diệp Từ đã từng trải qua trong cuộc đời hết một lần giống như múa rối bóng, trạng thái lúc mơ lúc tỉnh khiến cô cũng không phân biệt rõ cuối cùng mình có đang mơ hay không, hay là thật sự mượn xác hoàn hồn đến thế giới hoàn toàn xa lạ.
Chỉ có cô mới biết thật ra cô gái trẻ tự tử vì có tai tiếng với Lý Luân lúc trước thật sự đã chết. Mà cô, cũng gọi là Diệp Từ, là một cung nữ nho nhỏ của 200~300 năm trước.
Lúc còn sống, cung nữ Diệp Từ hầu hạ cho Quý Phi nương nương của Minh Cảnh Thuận Đế, bởi vì bị liên lụy tới một vụ án độc hại phi tần trong hậu cung mà bị hàm oan rồi chết, những cung nữ thái giám bị xử tử chung với cô không dưới mấy trăm người. Lúc đó cô cũng bằng tuổi của Diệp Từ vừa tự tử này, cũng đã 22 tuổi. Đặt ở thời điểm đó, 22 tuổi đã là người lớn tuổi của hậu cung, cũng đã hầu hạ chủ tử khoảng hơn mười năm. Nhưng đặt ở thời điểm hiện giờ, 22 tuổi vẫn còn là một đứa con nít gì cũng không biết......
Cả đời làm nô tài, Diệp Từ đến lúc chết cũng không biết mình sống để làm gì, nhưng ít ra cảm thấy -- chỉ cần có thể sống, đã rất tuyệt...... Mà đây đại khái cũng là tiếng lòng của tất cả nô tài bị ban chết chung với cô, có thể được sống, ăn no, mặc ấm......
Cô đứng dậy đi vào toilet, nhìn rõ ràng vô cùng gương mặt phản chiếu ra trong gương, trong lòng chỉ cảm thấy mới lạ -- "Diệp Từ" này rõ ràng lớn lên cũng giống cô như đúc! Tướng mạo của người phụ nữ có thể được tuyển vào hoàng cung làm cung nữ thậm chí nữ quan dĩ nhiên đều từ thanh tú trở lên, lấy tầm nhìn "Được duyệt vào hậu cung trong vô số giai lệ" của kiếp trước mà nói, dáng vẻ này của mình, ít nhất cũng ở mức độ nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Ánh mắt bất ngờ đập vào vết thương chưa hết sưng trên cổ tay kia, nét mặt Diệp Từ có phần hoảng hốt...... Vết sẹo này chính là bằng chứng cướp đi tính mạng của nguyên chủ......
Là loại người gì...... Lại bỏ đi cuộc sống tốt đẹp, mà chọn cách tự tử......
Thật ra đời trước, có rất nhiều phi tần nương nương trong hậu cung một khi bị thất sủng, lại không chịu nổi cảnh nghèo túng ở lãnh cung, cũng có vài người sẽ dùng một tấm lụa trắng hoặc là một ly rượu độc giải quyết tính mạng của mình. Diệp Từ làm một con kiến sống ở tầng lớp thấp nhất, mỗi khi gặp được loại việc này đều không nhịn được hơi thổn thức -- có thể được sống mới có bánh bao lớn để ăn, chết rồi thì thứ gì cũng mất hết! Làm người cần gì phải nghĩ đến những kẻ không ra gì đó chứ.
Ai mà ngờ được, mình bị hàm oan mà chết, không hiểu sao lại đi đến thời đại quái lạ này, nguyên chủ rõ ràng cũng là người tự sát...... Diệp Từ vừa ngồi xổm trên bồn cầu trong WC vừa ngây người, bây giờ cô thật sự có một loại cảm giác được lọt vào mắt xanh Vương Mẫu nương nương......
Nhưng nói cho cùng, "Nguyên chủ" Diệp Từ này lại chọn cách tự tử, thật ra ngoài mặt cũng không trông "ngây thơ" như vậy, thật vì tình gây thương tích. Theo phản ứng của múa rối bóng trong đầu cô hai ngày nay, thật ra cuộc sống của "Diệp Từ" cũng không quá tốt.
Hai cha mẹ dành dụm tiền cho cô đi học điện ảnh, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp đại học có thể thở phào nhẹ nhõm, con gái kiếm được tiền cũng có thể bù đắp những lỗ hổng trong gia đình, lại không ngờ nhận thức của hai người lớn tuổi trong nhà hoàn toàn không khớp với tình hình thực tế -- tốt nghiệp đại học sẽ có tiền? Cũng không đúng! Thật sự muốn vào nơi gọi là "giới giải trí" kia, chỉ sợ trong giai đoạn đầu chi phí chỉ có tăng chứ không giảm.
Trong 4 năm đại học, hai người lớn tuổi trong nhà ngoại trừ đưa học phí và tiền thuê nhà cho "Diệp Từ" trong thời gian học ra, thì tiền còn dư lại mỗi tháng cũng phải lấy ra 1500 đồng tiền sinh hoạt cho cô. Đây cũng đã đủ chi phí cho trẻ con trong gia đình duy trì trong một tháng.
Vì để khiến mình trông bớt nghèo nàn hơn, "Diệp Từ" bắt đầu liên tục quay quảng cáo, kiếm tiền từ việc làm người mẫu, hở một chút tiêu tiền mua túi xách một hai vạn, một chiếc thôi cũng bằng tiền sinh hoạt cộng với tiền lương của cô. Đắm chìm trong giới giải trí lâu rồi, dục vọng cũng mở rộng theo.
May mắn thay, tuy rằng "Diệp Từ" ham hư vinh, nhưng cũng còn có ranh giới cuối cùng, chủ yếu là cô không có gan làm việc như khỏa thân để vay tiền, hay bao nuôi. Năm đó tốt nghiệp đã ký hợp đồng với Truyền Thông Thịnh Thế.
Sau đó không lâu thì thông qua một buổi party tư nhân, "Diệp Từ" quen biết Lý Luân. Lúc vừa mới bắt đầu, Lý Luân có thể nói là dồn hết sức lực theo đuổi nguyên chủ, "Diệp Từ" rất nhanh đã bị rơi vào bẫy. Nhưng cho dù là thế, việc được giáo dục từ nhỏ đã khiến cô rất thận trọng trong việc quan hệ tình dục trước hôn nhân, Lý Luân cũng vì vậy mà có nhiều bất mãn. Chính trong giai đoạn này, đã bị chụp lén, Lý Luân công khai làm sáng tỏ, dư luận điên cuồng bôi xấu "Diệp Từ", cuối cùng khiến cho cô gái đó nghĩ quẩn cắt mạch máu của mình......
Diệp Từ làm một người mượn xác hoàn hồn ký sinh trên người của nguyên chủ đứng ở góc độ người xem nhớ lại tâm lý trước khi tự tử của "Diệp Từ" lúc ấy, đại khái là một loại tình trạng bị đủ mọi "Tai nạn" ép cho chỉ có thể lấy chết để trốn tránh.
Cô ấy thật sự yêu Lý Luân, nhưng không thể phủ nhận là, trong lòng "Diệp Từ" quả thật có một ý nghĩ ngây thơ "Từ đây có thể ôm đùi của Lý Luân, từ đó cả đời được ăn sung mặc sướng", danh chính ngôn thuận ở bên nhau với Lý Luân, đối với việc bị tất cả các ngân hàng lớn đòi nợ mà nói, giống như một chiếc bánh từ trên trời rớt xuống.
Bởi vì thu nhập không còn duy trì được các khoản chi tiêu hàng ngày, "Diệp Từ" đã lựa chọn cách an toàn nhất là để -- thẻ tín dụng "Nuôi thẻ bằng thẻ". Nhưng cách thức này hoàn toàn không có thu nhập gì đáng nói, đó chỉ là động không đáy càng lấp càng lớn, năm lần bảy lượt nhận được điện thoại của ngân hàng đòi nợ, hơn nữa bị tổn thương tình cảm do "Người yêu" trở mặt, cùng với tiền đồ sự nghiệp là người mới vừa mới ra mắt đã bị mắng "Cút khỏi giới giải trí"......
Nhìn lại cả cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ xong, Diệp Từ chỉ có thể im lặng nhìn lên trời, bởi vì lập tức...... tất cả những cái hố do "Diệp Từ" đào ra, đều cần phải do cô cố gắng lấp chúng......
Mấy tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, cho đến khi đẩy cửa đi vào, thành công cắt ngang suy nghĩ của Diệp Từ, chỉ thấy hai vợ chồng trung niên vẻ mặt vội vàng tiến về phía cô --
"Ôi! Con gái của tôi, sao con lại nghĩ quẩn muốn tự tử vậy chứ!"
......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.