"Này." Anh đem trà đậm đưa tới trước mặt của cô, nhìn cô chằm chằm, nhất định bắt cô uống xong. Cô thè lưỡi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trà nồng chua xót làm cho miệng của cô chát ngắt, dạ dày cũng thoải mái một ít. Ngước mắt lên, cô vừa vặn cùng anh bốn mắt giao tiếp. "Nhìn cái gì?" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, chỉ cần nghĩ lại ban nãy anh ở trước mặt mọi người tuyên bố những lời này, trong khoảng thời gian ngắn, càng tức giận lớn hơn."Anh đùa bỡn cuộc sống người khác như vậy, rất vui vẻ sao?" "Đùa bỡn?" Trình Dư Chân cau mày, không rõ vì sao cô lại nói như vậy. "Tôi và anh rõ ràng không có quan hệ gì, tại sao lại đem chuyện cũ của tôi và anh trước kia tuyên bố với tất cả mọi người?" Làm ơn! Cô còn muốn chừa chút thanh danh để cho người ta tìm hiểu được chưa? Anh cứ quấy rối như vậy, nếu là dọa những người ái mộ của cô chạy mất, thì làm sao bây giờ? Anh muốn cùng cô sao? Trình Dư Chân cuối cùng đã hiểu, lơ đễnh nói:" Quan hệ trước kia không phải là quan hệ sao? Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện đã qua, đem tất cả những chuyện yêu nhau của chúng ta điều gạt bỏ sang một bên sao?" Tuy rằng vẻ mặt của anh chưa biến, nhưng đã thập phần khó chịu. Từ sau khi cùng cô gặp mặt ở Đông Phương trấn, cô không ngừng bày ra bộ dáng không muốn cùng anh có quan hệ gì, thậm chí tránh né anh như rắn rết, làm sao cũng không đồng ý tới gần. Là như thế nào? Thân thể Trình Dư Chân anh là rắn hay là hôi thối, làm cho Lâm Gia Gia tiểu thư khinh thường tiếp cận anh? "Trước kia đã là chuyện trước kia, chung quanh anh có một đống người yêu không thể đủ làm anh quên chuyện trước kia sao?" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, đem bất mãn trong lòng phát tiết ra. "Anh nhớ rõ người nào đó ở thật lâu trước kia từng nói qua, nếu để ý một người, sẽ vội vã muốn công khai quan hệ lẫn nhau, anh chỉ học theo ai đó thôi." Vẻ mặt anh thong thả, thoải mái, hai tay giao nhau ôm trước ngực, một bộ dáng không biết hối cải. "Anh......" Lâm Gia Gia không ngừng hít vào, thở ra, một hồi lâu mới tiếp tục mở miệng,"Trình tiên sinh, chẳng lẽ anh không biết có một số việc là ‘Chuyện đã qua không thể quay đầu."? Chuyện của chúng ta đã qua lâu rồi, hoàn toàn không nên nhắc đến nữa?" "Anh nói Lâm tiểu thư, vậy em có hiểu hay không, có một số việc là ‘Chuyện hiện tại vẫn tiến hành?" Anh nói năng ngọt xớt đáp lại. Cô giống như lúc trước, bị anh chọc tức đến dậm chân,"Tôi mới không muốn cùng anh phát sinh ‘Chuyện hiện tại vẫn tiến hành’ gì đó!" "Đáng tiếc, có một số việc không phải em nói không cần, thì sẽ không sẽ xảy ra." Trình Dư Chân luận sự. Năm năm trước, không hiểu tại sao cô lại bỏ anh, anh đương nhiên có thể không sao cả nhún nhún vai, nhưng năm năm sau, lão thiên gia an bài anh cùng với cô lại chạm mặt lần nữa, như vậy tất cả liền thuận theo tự nhiên. Vốn dĩ anh định thuê một thuê gian nhà ở trên trấn, sau đó hưởng thụ vài năm cuộc sống trở về quê hương, khi mệt mỏi sẽ rời đi. Bất quá vận mệnh thực kỳ diệu, thúc đẩy những chuyện vướng bận đã quấy phá trong tâm anh bấy lâu nay. Chỉ cần gặp gỡ cô, bất cứ kế hoạch gì cũng điều biến đổi nhanh chóng, anh dùng tiền trước kia anh kiếm được, mua một căn nhà cách nhà cô không xa, tạm thời đánh mất ý tưởng rời khỏi Đông Phương trấn. Vốn tưởng rằng cô là vì chột dạ mới muốn tránh anh, nhưng trải qua mấy ngày nay ở chung,trong đôi mắt cô, anh thấy rõ ràng vẻ oán hận. Giống như năm đó không phải cô đá anh, mà là anh phụ bạc cô. Anh phụ bạc cô? Nếu nguyên nhân thật sự là như vậy, như vậy anh có quyền lợi tìm cô để hỏi rõ ràng. Năm đó anh vì một cành cỏ nhỏ như cô, lựa chọn buông tha cho cả tòa rừng rậm, lại không hiểu vì sao bị ngọn cỏ nhỏ ném sang một bên, trong cuộc sống nhân sinh của anh từ trước đến nay, ghi lại dấu vết lần đầu tiên bị một người bỏ rơi. Mất mặt nhất là, anh thế nhưng ngay cả một lí do cũng không biết. "Thật sự là đủ rồi!" Không biết là cồn quấy phá hay là nhân tố tâm lý, yết hầu Lâm Gia Gia ứa lên vị chua sót; "anh đừng bao giờ lấy cuộc sống của người khác ra làm trò chơi của anh, tôi lười cùng anh đùa lắm rồi." Cô xoay người, đi về hướng cửa. Trình Dư Chân bắt lấy tay cổ tay cô, cứng rắn đem cô kéo trở về trong lòng mình, đôi tay mạnh mẽ đem cô giam cầm vào trong ngực. Anh tuy rằng diện mạo nhã nhặn tuấn tú, nhưng lúc này đôi mắt lộ ra tia lạnh lẽo, lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, càng làm cho cô rùng mình một cái. "Ai nói anh đem cuộc sống của em trở thành trò chơi?" Khuôn mặt của anh chậm rãi tới gần cô, hơi thở ấm áp phun ở trên khuôn mặt đỏ hồng toàn bộ của cô."Lâm Gia Gia tiểu thư, nghiêm khắc mà nói, là em bội tình bạc nghĩa với anh, chính em mới đem cuộc sống của anh trở thành trò chơi, không phải sao?" "Tôi bội tình bạc nghĩa?" Trời ạ, tận thế sắp đến sao, cho nên mọi người có thể tùy tiện lật ngược phải trái sao? "Không phải sao?" Anh cau mày, thấp giọng hỏi lại. "Đương nhiên không phải!" Cô vội vàng biện hộ. "Vậy chứng tỏ tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm?" Anh mắt cũng không chớp nhìn cô, ý đồ dụ dỗ. Cái này, Lâm Gia Gia lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải, toàn thân cứng ngắc giống như khúc gỗ, đơn giản là anh lại gắt gao ôm lấy cô. Trái tim của cô không hiểu sao lại tăng tốc, thân mình bởi vì vòng tay của anh mà dần dần tăng nhiệt độ. Là do cồn quấy phá, tuyệt đối không phải hiệu ứng của Trình Dư Chân...... Tuyệt đối không phải! Trong tâm của cô cao vút hô to, sự thật lại giống như là chú chuột nhỏ bị chim ưng vồ lấy. Ô ô...... Cô muốn chạy trốn. Mặc kệ cô tiếp tục giãy dụa như thế nào, anh nhếch lên tà tứ tươi cười, sau đó há mồm, cắn cánh môi của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]