Nhìn từ lúc Lâm Thức mới cầm bát lên cho đến khi các đĩa thức ăn không còn gì nữa, bà An vẫn chưa muốn dời mắt đi. Lâm Thức ăn xong, đặt bát cơm xuống, nhìn thấy bà An nhìn mình như thế, phớt lờ qua, đứng dậy lạnh nhạt “cảm ơn” rồi ra khỏi phòng.
Hai tiếng “cảm ơn” vang vọng vào tai và hằng sâu vào não bộ này. Lần đầu tiên, một câu nói nghe ngọt ngào như vậy. Bà An cười cười dọn dẹp xong rời phòng. Lâm Thức xuống uống nước, quay trở lên, bà An cười mỉm nhìn anh nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy lướt qua như không có gì. Anh đâu nghĩ chỉ hai chữ “cảm ơn” lại làm người khác đặc biệt là bà An vui vẻ, hạnh phúc đến vậy.
Bước lên lầu, anh đi thẳng đến phòng làm việc của cha mình, nghĩ đến phải chìa tay xin tiền lại làm tim đập nhanh, người hồi hộp hết sức. Trước giờ cha anh vẫn chỉ nhờ thư kí thường xuyên chuyển tiền vào tài khoản hai công tử nhà mình, chứ chưa từng nghe câu xin tiền. Không biết sẽ như thế nào?
Lâm Thức nhím môi, mắt chớp chớp, đảo qua đảo lại một chút đắn đo, tay hơi giơ lên. Mình phải làm thôi! Hít một hơi sâu, Lâm Thức gõ cửa. Cha Lâm Thức đang ngồi làm việc với máy tính, chăm chú, thì nghe tiếng gõ cửa. Thường ngày, chỉ có bà An là thường gặp ông, gõ rồi mở cửa vào ngay, lần này lại không, thấy hơi lạ, đoán chắc là một trong hai quý tử nhà mình. Ông hơi phân vân suy nghĩ đến những lí do con trai sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842548/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.