Đình Nghi khó chịu hơi cự quậy, cau mày nói.
- Bảo anh về, anh không về thì thôi. Ở đây thì có gì cho anh chơi chứ?
Lâm Thức cản trở mọi hành động của Đình Nghi, giữ chặt lấy cô, miệng nở nụ cười gian.
- Có chứ? Nhưng không muốn chơi với anh thôi.
Tình thế bị động, nhất thời chưa có biện pháp giải quyết, Đình Nghi bất lực tức giận nhìn Lâm Thức. Trời ơi ai đó cứu tôi đi! Help me!
Lời cầu cứu trong lòng nhưng trời hình như đã trông thấy ý đồ đen tối của người con trai kia. Và trời đã giúp!
Bỗng có tiếng mở chốt cửa. Trong hai giây, tình thế đảo ngược một cánh ngoạn mục.
Cạnh.... Tiếng cửa vang lên rất khẽ nhưng lại truyền một cách rõ ràng đến bốn cái lỗ tai trong nhà. Lâm Thức hơi mất cảnh giác, Đình Nghi sợ sệch là dì Du về, cũng vui mừng vì điều đó. Tất cả dồn lại thành một động lực thần kì mang sức mạnh cực lớn từ trong người Đình Nghi bùng nổ ra, búng Lâm Thức ngã lăn xuống đất. Vừa lúc dì Du mở toang cánh cửa ra.
- Đình Nghi hôm nay....
Ánh mắt dì Du mở to, bất ngờ nhìn Lâm Thức ngã một cái đùng xuống sàn nhà. Tay bất giác đưa lên miệng chặn lại sự ngạc nhiên, thốt lên.
- Cậu...
Đình Nghi hấc một cái như thế mà công nhận thật hiệu quả khiến cô cũng kinh ngạc không kém, nghe tiếng dì Du, cô đi ra.
- Dì về rồi hả?
Nở một nụ cười ngu ngơ. Dì Du vẫn đang tập trung vào Lâm Thức không để ý đến lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842546/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.