Đình Nghi thấy Lâm Thức nhìn mình, ánh mắt liếc liếc vẻ “ Có gì hay ho chứ? “. Xong bỏ ra ngoài ghế ở phòng khách ngồi lau khô tóc.
Lâm Thức cười, bê bát cháo ra, đặt lên bàn. Lâm Thức ngồi cạnh Đình Nghi, cô có ý tách ra một chút. Lâm Thức chỉ cười, ngồi nhìn Đình Nghi bên cạnh mình lau tóc một cách quyến rủ.
Đình Nghi cứ lo lau không để ý Lâm Thức, nhưng con gái khác nhạy cảm, linh cảm mách bảo rằng phía bên phải mình có một cái camera theo dõi từng chút, cô nhìn sang.
Lâm Thức vẫn không quay mặt đi, môi mỉm mỉm cười nhìn Đình Nghi chăm chú. Đình Nghi khó chịu trừng một cái, Lâm Thức vẫn không có xu hướng thay đổi. Đình Nghi gắt lên.
- Đừng nhìn tôi như thế nữa đi!
Đình Nghi tiếp tục lau tóc mình. Linh cảm lại nhắc bảo, cô lại nhìn sang. Người tưng tưng đó vẫn nhìn mình, trông dê phát chết đi được. Đình Nghi giơ tay lên tát Lâm Thức một cái. Một cái phát ra tiếng chứ không dùng sức gì mấy!
- Tôi đã bảo đừng nhìn tôi như thế!
Lâm Thức tỉnh hồn, mặt trở nên ngu ngơ, xong lại nhìn Đình Nghi nói.
- Em ăn cháo cho nóng. Để anh lau tóc giúp em nha.
Đình Nghi liếc nhìn Lâm Thức, anh gật gật đầu mong Đình Nghi chấp nhận. Đình Nghi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn bát chái trên bàn khói bay nghi ngút, hơi nghi ngờ, hỏi.
- Cháo của anh ăn được không vậy?
Lâm Thức liền đáp.
- Ăn được chứ? Anh nấu mà!
Đình Nghi đặt cái khăn xuống ghế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842544/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.