- Anh thì không rảnh cái gì? Ngày nào anh cũng ở đây hết 6 tiếng chia đều 2 tiếng một buổi. Anh bận chỗ nào?
Lâm Thức nhìn Đình Nghi cười gian
- Em có vẻ quan tâm anh nhỉ? Tính cả giờ anh ở đây.
Đình Nghi bất giác đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
- Chỉ là tiện thể..... Nếu anh không rảnh thì thôi vậy. Chúng tôi tìm cách khác.
Đình Nghi định rời đi, Lâm Thức lại nói.
- Anh đùa thôi. Thế làm thì anh được gì?
- Nếu anh giúp chúng tôi sẽ xem xét trả công cho anh!
- Không cần.
Đình Nghi nhìn Lâm Thức.
- Anh không cần lương?
- Nhà anh tiền dư.
Đình Nghi chính là nghe không lọt tai câu vừa rồi.
Đồ nhà giàu hách dịch.
- Thế anh giúp không công? Thế cũng tốt. Cảm ơn lòng tốt của anh.
- Không không phải. Anh có điều kiện!
- Điều kiện gì?
- Đến mùa xuân em phải đi chơi với anh ba ngày.
- Ba ngày? Đi chơi với anh? Dẹp. Chúng tôi không cần anh giúp nữa.
Đình Nghi đứng dậy. Lâm Thức cười.
- Được thôi.
Đình Nghi bực bội đi sang quầy tính tiền, hai người kia vẫn đang quan sát tình hình. Chị chủ thấy tâm trạng Đình Nghi nụ cười liền tắt vụt, cất tiếng hỏi.
- Sao vậy?
Đình Nghi nhăn mặt.
- Chị nói đi không cần anh ta giúp nữa cũng được mà.
- Sao? Chuyện gì? Cậu ta nói sao?
- Anh ta nói anh ta sẽ giúp không công....
Đình Nghi mới nói đến đây, hai người kia liền vui mừng đồng thanh
- Tốt quá còn gì.
Rồi hai người nhìn nhau cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/842531/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.