Đình Nghi có tí sửng sốt, nhưng vẫn tiếp tục chọn lựa thức ăn. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô khiến hành động của cô dừng lại, bọn con gái phía sau cũng "hớ" lên khe khẽ. Cậu Hotboy tiếp lời.
- Nè cậu tôi đang nói chuyện với cậu đó.
Đình Nghi ngây ngô nhìn sang, tròn mắt
- Cậu quen tôi sao?
Cậu ta đáp
- Tôi nhớ đã gặp cậu rồi thì phải!
Đình Nghi nở nụ cười.
- Có sao? Có gặp còn để lại ấn tượng sao? Vinh hạnh quá.
- Hình như là chiều hôm qua....
- Trả tôi cái ô! - Đình Nghi chìa tay.
Không vòng vo nữa, Đình Nghi nghiêm túc đòi lại vật bị cướp trắng trợn bằng một lời nói cũng trắng trơn không nể nan gì nhau.
Lục Anh đứng kế bên đưa tay lên che nụ cười của mình, vì cũng giữ tí sĩ diện cho đối phương chứ.
- À.. Phải rồi, tôi đã mượn cái ô của cậu chiều mưa hôm qua.
Đã mượn!? Hai chữ rỏ ràng không lọt tai nhất của câu nói vừa rồi.
Đình Nghi trừng mắt, căm hận người kia, thầm oán trách: là cậu giật ngay tay tôi mà bảo mượn sao? Qào!! Cậu thật biết đùa. Người như cậu giật thì giật chứ mượn thì tôi không bao giờ cho nhé! Giả bộ lịch sự. Ai tin chứ? Xời.. Thật tức điên được.
- Thế cậu định khi nào trả cho tôi?
Mặt thản nhiên nhất có thể, cậu ta đáp
- Nếu tương lai tôi nhớ sẽ đem lên trả cho cậu, hoặc nếu lại gặp nhau trong trường hợp tương tự như hôm qua, giật được thì giật nhé!
Nói xong, cậu ta đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-gai-100-ngay/250314/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.