*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông trước mắt quen thuộc mà xa lạ, ánh mắt thâm thúy hơn năm năm trước rất nhiều, cũng lãnh đạm hơn rất nhiều, từ trong mắt kia bắn ra ánh sáng như hàn băng kiếm mãnh liệt quấn quanh vững vàng xiết chặt Trình Cố.
Trình Cố bỗng dưng nhận ra sinh hoạt bình ổn năm năm của mình có thể bị phá vỡ.
“Ba ba!” Đang lúc khó khăn thì Trình Mộc Qua giơ diều từ đàng xa “Bay” đến: “Ba ba, cùng con thả diều đi!”
Trình Cố quay người muốn đi.
Tạ Chinh không thể kìm chế nữa, một phát bắt được tay của anh: “Không nghe rõ lời của tôi mới vừa rồi sao?”
“Con trai của tôi gọi tôi.” Trình Cố theo bản năng rút tay về, lại phát hiện không có cách nào tránh thoát.
Năm năm không gặp, nếu như muốn đấu khí lực, anh không phải là đối thủ của Tạ Chinh.
“Con trai anh tên gọi là gì?” Tạ Chinh nhân thể đem Trình Cố kéo đến trước mặt: “Qua Qua?”
Trình Cố bị kéo đến lảo đảo một cái, suýt nữa té vào trong lồng ngực Tạ Chinh, cuống lên: “Cậu đừng như vậy! Đây là bên ngoài!”
Tạ Chinh cười khẽ: “Tôi đã hỏi anh anh nói bây giờ anh chỉ có một mình, tuy rằng anh lấy con trai làm bia đỡ đạn, trên thực tế cũng thừa nhận. Vậy hiện tại hai chúng ta đều độc thân, tôi cũng không làm chuyện gì khác với anh, nắm cổ tay anh thì có làm sao? Vậy ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-doi-va-sung/1309407/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.