Dư Dương đẩy cửa vào, vừa lúc thấy Dương Hạo bưng cơm từ nhà bếp ra, trên người đeo tạp dề, Dư Lan Lan ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách xem TV, nghe tiếng mở cửa liền quay lại, “Dương Dương, con vừa đi đâu đấy?”
“Xỏ lỗ tai ạ.” Dư Dương ném túi sách vào phòng.
“Không sợ giáo viên chủ nhiệm phạt à? Ra đây mẹ xem nào.”
Lúc trước nói rồi, Dư Lan Lan không phải một phụ huynh bình thường…
“Ừ, nhớ sát trùng cẩn thận đấy.”
“Mẹ không làm cơm à?”
“Hạo Hạo nói nó làm, mẹ còn không ngờ Hạo Hạo lại biết nấu cơm cơ đấy.” Dư Lan Lan kiêu ngạo nói, mình sinh ra thằng con giỏi giang quá.
“Ăn cơm thôi.” Dương Hạo trong phòng ăn gọi.
Dư Dương đột nhiên nghĩ , không chừng sau này đều là Dương Hạo làm cơm mất.
Ngày thứ hai đi học cũng không ai để ý, không biết là bởi vì khuyên tai bị Dư Lan Lan đổi thành cái thật nhỏ, hay là tại giáo viên nghĩ Dư Dương vốn là học sinh ngoan, chỉ cần không quá lộ liễu thì cũng không để tâm.
Nhưng lại làm cho Liễu Liễu kích động một trận. “Á á á! Dư Dương ông rốt cuộc cũng xỏ khuyên tai rồi nha!!” Vừa nói vừa kéo áo Dư Dương lắc mạnh. Dư Dương nghĩ cái con nhỏ này thật sự là càng ngày càng kì cục, Dương Hạo ở phía trước gọi xe.
Dương Hạo hình như không để ý mấy, nhưng mà tối hôm trước lúc Dư Dương rửa bát thì cậu ta vào lấy nước uống, sau đó có vẻ lơ đãng hỏi :” Thu Đình nói chuyện gì với em thế?”
Dư Dương dừng lại một chút: “Không nói gì cả.”
Dương Hạo liếc mắt nhìn cậu một cái rồi đi ra.
Tim Dư Dương đập loạn một trận, nghĩ rằng tên này sao lại nhạy cảm như vậy chứ.
Dù sao chuyện đó cũng không phải cái gì kinh hãi lắm, nhưng Liễu Liễu cứ nhai đi nhai lại, Dư Dương hỏi có phải bà muốn tui bị phạt thì mới vui không? Cô liền làm mặt quỷ chạy ra chỗ Dương Hạo, “Dương Hạo, mình bảo này, hôm nay lại có người hỏi mình về cậu đó.”
Trường học quả nhiên nữ sinh đã chia thành hai phe tranh luận Dương Hạo hay là Dư Dương đẹp trai hơn, Vương Chí cùng Phạm Kỳ đang cầm hộp cơm vẻ mặt như đến ngày tận thế, con trai trường này chết hết chỉ còn hai thằng đó thôi hả?!
“Ừm, không phải đâu, hội trưởng hội học sinh Thẩm Tịch của chúng ta cũng đẹp trai lắm đó!” Liễu Liễu ở bên cạnh nuốt nuốt cơm xuống khoe khoang, sau đó nghiêng đầu nói, “Nhưng mà ba người họ cũng khó chọn ra ai là đẹp trai nhất.”
“Bà cô à, cái kia không cần bà nói.” Hai người vẻ mặt xanh lè.
Nghe nói năm đó Thẩm Tịch vào học gây ra một trận náo loạn rồi làm cho trong vòng bán kính 5km xung quanh trường học giao thông bế tắc đến con kiến cũng không chui lọt, câu này mặc dù có hơi phóng đại, nhưng đủ để thấy Thẩm Tịch quả thật rất đẹp trai. Liễu Liễu nói ba người Dư Dương, Dương Hạo cùng Thẩm Tịch ngang nhau, thật ra là Liễu Liễu thiên vị rồi đó, nếu nói cho đúng ra, sợ Dư Dương và Dương Hạo cũng phải thua kém ba phần.
Thẩm Tịch hơn bọn họ một lớp, ngoại trừ Liễu Liễu thì những người khác cũng không quen biết anh ta lắm, chỉ có mỗi lần đại hội thể dục thể thao… Đứng xa chứng kiến vài lần, trước chưa nói đến tướng mạo, chỉ mỗi cái khí chất kia thì người khác cũng khó lòng học theo rồi .
Đương nhiên Dư Dương không phải là loại người thừa hơi, Dương Hạo cũng có vẻ không quan tâm đến vấn đề này, đối với chuyện tám của ba người kia chỉ vào tai trái qua tai phải thôi.
“Đúng rồi, Dư Dương này, buổi chiều tan học em dẫn anh đến bách hóa một chút nhé, tối nay mẹ đi ăn với bạn rồi, tủ lạnh không còn gì, chúng ta mua ít đồ rồi về.” Dương Hạo nhớ tới buổi sáng Dư Lan Lan dặn, dừng đũa nói với Dư Dương.
“Ừ.” Dư Dương gật đầu.
Dương Hạo nhìn cậu cười cười, Dư Dương có thể không để ý, nhưng Dương Hạo cảm thấy Dư Dương đã bắt đầu quen với mình, ngữ khí cũng tốt, vẻ mặt cũng tốt, không còn là dáng vẻ băn khoăn hoặc mất kiên nhẫn nữa.
Đó là một biểu hiện tốt. Dương Hạo thầm nghĩ.
Dương Hạo đi đến khu thực phẩm, Dư Dương hình như muốn chọn một cái gối nên đến khu chăn ga gối đệm.
Mì gói, tương cà, dưa muối, đồ ăn nhanh đông lạnh, chọn một ít đồ ăn dự trữ, Dương Hạo chuẩn bị đi mua rau củ cho tối nay, đi qua chỗ đồ ăn nhẹ thì thấy một dáng người quen thuộc.
“Tôi nói là tôi muốn mười cái thạch này! ==+”
“Em không được ăn nhiều đồ ngọt.”
“Tôi đâu có nói muốn ăn liền một lần! ==+”
… …
“Họ Lạc kia! Ánh mắt anh là có ý gì hả?!!”
“Ồ, không rõ ràng sao? Chính là ánh mắt tỏ vẻ anh không tin em đó~”
Dương Hạo thấy vậy hơi sửng sốt, thằng nhóc con thích ăn đồ ngọt này, lại là thợ cắt tóc Tất Sách kia sao?
Vậy thì người đàn ông cao hơn Tất Sách một chút đứng bên chính là Lạc Trì nhỉ?
“Hở? Dư Dương à?” Hai người phát hiện người đang đứng ngẩn ra bên cạnh.
“Ừm…” Dương Hạo định giải thích.
“Đó không phải Dư Dương, là anh của nó, Dư Dương số 2 tôi nói với anh lần trước ấy.” Tất Sách nhân cơ hội này trút hết đống thạch vào giỏ xe đẩy.
“Ồ, ra là Dương Hạo à? Xin chào, anh là Lạc Trì.” Bàn tay thon dài chìa ra, đường nét lòng bàn tay rõ ràng.
“Em chào anh.” Dương Hạo hữu lễ mỉm cười: “Trí nhớ của anh Tất Sách thật tốt.” Hình như không phân biệt được cậu và Dư Dương mới tính là bình thường chứ.
Tất Sách nghiêng người liếc cậu ta một cái: “Nếu như là Dư Dương thì nó sẽ chủ động chào Lạc Trì, chứ không phải đứng một bên như vậy.” Đẩy xe rời đi, “Mấy người chậm rãi trò chuyện, tôi đi tính tiền đây.”
“A, xin lỗi nhé.” Lạc Trì gật đầu xin lỗi với Dương Hạo rồi đuổi theo.
“Này, tôi đã chấp nhận cho cậu mua nhiều thạch như vậy rồi sao…” Thanh âm mơ hồ truyền đến.
Xem ra quan hệ rất tốt nhỉ.
Dương Hạo tiện tay bỏ một túi thạch vào giỏ xe đẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]