Dưới cầu vượt có một công viên nhỏ, ở đó có cặp vợ chồng già đang luyện kèn saxophone. Tân Du và Kiều Bình Nhất bước đi thong thả, vừa đi vừa lắng nghe.
Tân Du nói: “Còn khá hay nha.”
“Mày muốn học sao? Nếu mày muốn học, tao cũng có thể đến đây luyện tập chung với mày.”
“Mày lại đang chọc tao đúng không? Nói không chừng cái này dễ học hơn harmonica đó nha.”
“Ha ha… Cái này nhìn qua cấu tạo có vẻ phức tạp hơn harmonica nhiều lắm đó… Ha ha…”
“Tức cười dữ vậy sao?” Tân Du bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Bình Nhất cười nói: “Tao có thể dạy mày chơi đàn ghi-ta, cũng dễ lắm, nhất định mày sẽ biết chơi thôi.”
“Thiệt hả?”
“Đương nhiên. Chẳng qua, tao nói chính là học được trình độ sơ cấp đó. Ha ha…”
“…” Tân Du nói, “Đừng cười nữa, mọi người đều đang nhìn mày kìa.”
“Ha ha… Cứ để cho bọn họ nhìn, tao đẹp trai mà.”
“Đúng vậy, mày đúng là đẹp thiệt, nhưng mày cứ ôm bụng cười như điên vậy, bọn họ đều cho rằng đầu mày bị mát mát, mày xem kìa, bọn họ nhìn mày với ánh mắt tràn ngập đồng tình.”
Tân Du càng nói Kiều Bình Nhất càng cười đến không ngừng lại được, cười nhiều quá hết hơi, hắn khoác tay lên vai Tân Du, tự mình treo lên người anh, làm anh kéo mình đi, “Ha ha, làm gì có đâu, đều do mày tưởng tượng ra hết.”
“Ừ, có khả năng những ánh mắt đồng tình kia đúng là không phải dành cho mày.” Tân Du thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-yeu/2568133/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.