Kiều Bình Nhất ở chỗ Tân Du hai ngày, sáng thứ hai hai người cùng nhau dậy khỏi giường, còn cùng đi ăn sáng.
Sau đó Kiều Bình Nhất lái xe đưa Tân Du đưa đến công ty— có lẽ bởi vì hai ngày trước là cuối tuần, chiếc xe kia thực may mắn không bị dán giấy phạt. Thật ra không cần đưa, chỗ Tân Du đi làm cách nhà anh không xa, đi bộ một chút là tới.
Nhưng Kiều Bình Nhất kiên trì muốn đưa, lần này Tân Du không thể thuyết phục được hắn.
Đưa Tân Du xong, Kiều Bình Nhất lái xe đi công ty của mình, hiếm khi hắn đến công ty sớm như vậy. Sau đó, gặp được một tình cảnh xấu hổ: Trong công ty chỉ có lưa thưa mấy mống người.
Kiều Bình Nhất hỏi đại một người, “Giờ vào làm của công ty là mấy giờ?”
“… 9 giờ rưỡi.”
Kiều Bình Nhất cười nói: “A, tôi còn tưởng nhớ lầm. Hiện tại gần 10 giờ rồi, vậy những người khác đâu?”
“… Có mấy người là đi ra ngoài làm việc.”
“Còn có mấy người còn ngủ ở nhà đúng không?”
“…”
Khi phó tổng giám đốc Trương đến công ty đã là 11 giờ 5 phút. Ông ta thở hồng hộc, trên mặt rịn mồ hôi, xem ra đã rất hối hả chạy đến.
“Lão Trương, buổi sáng tốt lành.” Kiều Bình Nhất ở trước mặt ông ta cầm di động chụp hình cái đồng hồ trang trí trên tường.
“Vâng xin chào Kiều tổng. Ây da, hôm nay sao mà xui xẻo, buổi sáng tôi vừa định lái xe lên cao tốc thì cọ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-yeu/2568127/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.