Phương Hành Kiện vẫn luôn chú ý động tĩnh của Phương Nhu và Kiều Bình Nhất, trước đó thấy hai mẹ con trốn đi lâu như vậy ông liền cảm thấy hơi lạ, bây giờ thấy ra tới rồi mà vẫn còn ghé vào cùng lẩm ba lẩm bẩm cái gì, ông rốt cuộc nhịn không được, “Bọn nó đang làm cái gì vậy?”
Phương Tử Trạch nói: “Ba, ba quản hai người đó làm gì. Nhìn hướng 30 độ kìa, bác Lưu đang nhìn ba đó, bác ấy muốn đi lại đây, ba có muốn nói đôi ba câu với bác ấy không? Hay là để anh hai đi chắn?”
Đứng ra chiêu đãi khách cả đêm, Phương Tử Hàm cười đến mặt đơ, nghe vậy yên lặng nhìn thằng em: Cậu không phụ giúp thì thôi, sao lại còn kiếm thêm chuyện cho tôi làm?
Phương Hành Kiện nghe con út nhắc nhở, âm thầm quay đi tránh lão Lưu, “Tử Hàm à, ba hơi mệt rồi, con đi tiếp bác Lưu nói mấy câu đi.”
Phương Tử Trạch cũng nói: “Anh à, người giỏi nhiều đảm đương, dựa vào anh hết.”
“…” Bó tay với một già một trẻ này luôn. Phương Tử Hàm vuốt vạt áo và cổ tay áo, thay ly rượu khác, trên mặt hiện lên nụ cười đúng mực, phong thái nhẹ nhàng đi tiếp đón khách.
Phương Hành Kiện lại đi nhìn Phương Nhu và Kiều Bình Nhất, lần này ông phát hiện Kiều Bình Nhất đã tách ra đi tiếp đãi bạn bè, còn Phương Nhu thì đang nhìn qua chỗ ông, sau đó còn cười vẫy tay với ông.
Phương Hành Kiện đáp lại bằng nụ cười hòa ái, đang suy nghĩ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-yeu/2568112/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.