Treo máy xong, Tân Du tiếp tục ngủ.
Hai giờ sau, Kiều Bình Nhất đến, xách theo túi lớn túi nhỏ đựng rất nhiều đồ, trong đó có một số rất đắt tiền— không phải hắn mua, là hắn tiện tay bòn từ trong nhà ra tới.
Tân Du nhìn thấy có vài bình rượu vang đỏ, “Gì mà mang tới nhiều rượu quá vậy?” Anh không mấy khi uống rượu.
“Ăn Tết chứ gì nữa.” Kiều Bình Nhất nói, “Không chỉ có rượu, còn có đồ ăn nữa nè.” Hắn mở banh miệng hai cái túi nilon bự đầy nhóc đồ cho Tân Du xem, “Mày không biết tao xách đồ lên nhà mày ở lầu 5 mệt tới cỡ nào đâu.” Tân Du ở tòa nhà kiểu cũ, không có thang máy.
“Mày dọn hết nhà bếp của ông ngoại mày hả?”
Từ sau khi cha mẹ Kiều Bình Nhất ly hôn, năm nào hắn cũng ăn Tết ở nhà ông ngoại.
“Không, tao nói đầu bếp lúc mua đồ ăn mua nhiều một chút.”
“Vậy à. Lấy đồ ra trước đi.”
Kết quả lấy ra xong chất đầy một bàn…
Tân Du hơi thấy phiền, “Mày chỉ biết muốn ăn, bây giờ nghĩ coi làm sao xử lý đây.”
Hai người đều biết nấu cơm, nhưng trình độ đều rất bình thường. Muốn đem đống đồ ăn Kiều Bình Nhất mang tới này nấu thành một bữa tối thịnh soạn, bọn họ sẽ phải mất rất nhiều công sức.
Kiều Bình Nhất cười híp mắt, “Nhìn theo công thức, từ từ làm thôi.”
Tân Du thực bó tay, nhưng nghĩ dù sao cũng là ăn Tết, một năm có một dịp, từ từ làm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-yeu/2567971/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.