Khi tôi dậy thì trời đã tối, trong phòng bật đèn ngủ tỏa ánh sáng vàng ấm áp. 
Chẳng biết Triệu Viễn Phong không ngủ hay dậy sớm, nằm ôm tôi trong chăn cười tủm tỉm, "Dậy rồi à?" 
Tôi nhích người ra khỏi vòng tay anh rồi quấn chăn quay đi, không thèm để ý tới anh. 
"Sao thế? Dỗi à?" Triệu Viễn Phong kéo chăn tôi ra, "Coi chừng ngộp đấy." 
Tôi níu chăn cáu kỉnh: "Anh đi đi!" 
Anh dừng một chút rồi thả chăn ra, không có động tĩnh gì. 
Tôi tò mò kéo chăn xuống, thấy anh ngồi bên giường cầm điện thoại lạch cạch gõ chữ. 
"Anh làm gì đó?" Tôi tức giận hỏi. 
"Đăng lên vòng bạn bè của em," anh quay lại nhìn tôi nói, "Hỏi xem làm vợ giận thì phải làm sao?" 
"Không được! Đăng cái đầu anh í! Lần trước hai cánh tay kia suýt nữa đã bị người ta nhận ra, anh không ngồi yên được à?!" 
Tôi ngồi phắt dậy cướp điện thoại của anh, lại vô ý đụng tới chỗ nào đó sau lưng làm tôi hít hà vì đau. 
"A Bạch, đừng nhúc nhích," Triệu Viễn Phong vén chăn tôi lên, "Để anh xem nào......" 
Tôi hốt hoảng giữ chặt chăn, "Không muốn, anh đi ra đi!" 
"Ngoan, ông xã nhìn chút thôi." 
Tai tôi đỏ lên, "Anh...... Anh còn dám nói nữa à, tại anh hết đó......" 
"Vâng vâng vâng, đều tại anh cả," anh nghĩ ngợi rồi nói, "Hay là anh đi mua sầu riêng về quỳ nhé?" 
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh kia, nhịn không được ôm chăn cười, "Ha ha ha ha ha......" 
"Nhưng anh sợ quỳ đến mai đầu gối không đi ra ngoài được, ngày mai anh định 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dau-chinh-anh-doi-chia-tay/1176804/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.