Dịch giả: SeagateHDD
----------------------------
Sau khi Thừa Ảnh mua những vật phẩm thiết yếu thì hội họp lại với Phỉ Nhiên Thù và Hành Ca, cùng nhau lên núi về trang.
"Bần đạo ở thâm sơn cùng cốc lâu quá, quả nhiên theo không kịp thời đại rồi."
Hành Ca một đường thở ngắn than dài.
"Hành Ca sao lại nói lời ấy?"
Phỉ Nhiên Thù không biết, hắn bất tri bất giác nghe cách nói chuyện kỳ lạ của nàng đã thành thói quen.
Hành Ca chỉ chỉ hắn, vừa chỉ chỉ chính mình, hai người đều mặc áo khoác sẫm màu liền mũ, miệng mang khẩu trang, trang bị vô cùng kín kẽ, cả thân người giờ chỉ còn lộ ra mấy cái logo quảng cáo của tiệm quần áo. Nàng than thở:
"Ta cho rằng Thừa Ảnh đi mua vật phẩm thiết yếu là lương khô, hoặc giả leo núi là ngắm tre ngắm trúc, vạn vạn lần không nghĩ tới, phải ăn mặc ra như thế này. A Phỉ a A Phỉ, bần đạo có thể hỏi một chút, chúng ta đây là giả trang giống quỷ để đi làm kẻ trộm sao?"
Bất tri bất giác, Hành Ca tiếng "A Phỉ" này gọi càng ngày càng thuận miệng rồi. Hành Ca cho rằng, để đạt được mức độ này chẳng qua là vì nàng da mặt dày hơn người khác một chút.
Phỉ Nhiên Thù cũng thở dài một hơi, "Hành Ca ngươi không biết, trên núi gió lớn."
Hành Ca nói:
"Chỉ vì vậy?"
Phỉ Nhiên Thù lời nói ý vị sâu xa, "Thổi mạnh đau mặt."
. . . . . . Dù không biết là hắn nói thật hay có đạo lý, Hành Ca vốn không có cách nào phản bác lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dao-co-benh/23669/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.