Chương trước
Chương sau
Dịch giả: SegateHDD
----------------------------------
Trên người của Hành Ca chỉ khoác một cái áo choàng, lại bị Công Tôn Dị mang ra ngoài, trên chân không vớ, lạnh đến run cầm cập, từng trận gió thổi ngang qua, phần phật đánh vào thân cây, một đường chạy đến hầm ngầm.
Công Tôn Dị quen đường quen lối, lôi kéo Hành Ca chạy trong bóng tối, đến một nơi hắn đốt lửa, trong hầm ngầm dần dần có ánh sáng, dọc theo chân tường bốn phía trữ hơn trăm vò rượu ngon.
"Đây là nơi Lăng Vân Phong cất rượu ngon, người khác ta sẽ không nói cho hắn biết đâu."
Công Tôn Dị bỏ niêm phong một vò rượu, từ phía sau lấy ra hai cái chén bằng bạch ngọc.
Bên trên hầm thành Đông có một rừng trúc, suối nước trong, cảnh vật khiến người ta vui sướng trong lòng, Công Tôn Dị liền cụng chén với Hành Ca.
Hành Ca ngẩng đầu, rượu vào miệng, đau khổ trên nhân gian dường như tan biến hết, đáy lòng nóng bỏng, nhưng tứ chi còn lạnh, "Rượu ngon."
"Cái này gọi là Bách Niên Phong Tao. Ah, ngươi nhìn chằm chằm ta làm chi? Là Tần đại tổng quản đặt tên đó." Công Tôn Dị nói.
Hành Ca vội vàng lắc đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Công Tôn Dị, "Tri âm a ngươi hiểu lầm. Ta muốn nói Lăng Vân Phong đêm thật là lạnh a."
Công Tôn Dị sửng sốt một lát, mới hơi có chút chần chờ đem áo choàng cởi ra.
Thấy Hành Ca vui mừng tiếp nhận, đem mình bọc lại, mặt hắn không nhịn được có chút phát khổ, "Hành Ca a, một lúc đi ra ngoài ngươi nhớ đem áo choàng trả lại ta."
Hành Ca vừa nghe liền có chút bị thương, "Tri âm a, sao lại nói như vậy? Ngươi là không tin vào nhân phẩm của ta, năm trăm lạng ngân phiếu của ngươi, ta cũng không động tới, hiện đang cất trong phòng, quay về liền trả lại ngươi. Tri âm a, ngươi làm cho ta quá thương tâm. . . . . ."
Công Tôn Dị thấy nàng thương tâm như muốn phát tác, liền mở miệng giải thích:
"Tri âm ngươi mới là hiểu lầm! Năm trăm lạng là vật ngoại thân, nếu vì nó mà tính toán giao tình của ta và ngươi thì thật quá khinh nhờn. Ta nói chính là, áo choàng này. . . . . . chúng ta dù sao trai gái khác nhau. . . . . ."
Trong lòng Công Tôn Dị nghĩ tới là, nhìn Phỉ Nhiên Thù liều mạng tổn thương gân cốt vì muốn đánh chết Nguyệt Vô Cực, mặc dù không biết là thâm cừu đại hận gì, nhưng tóm lại cùng cô nương này chắc chắn là có quan hệ.
Hắn không có điên mà dẫm vào vết xe đổ này a, nếu để cho Phỉ Nhiên Thù nhìn thấy Hành Ca mặc áo của hắn, cũng không cần dùng đến Thiểu Dương chưởng, một ngón tay, một đạo kiếm khí, là có thể đem Công Tôn Dị hắn vào chổ chết rồi.
Hành Ca thì nghĩ đơn giản hơn nhiều, ngươi nói trai gái khác nhau, ta với ngươi đây là nam nữ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Công Tôn Dị lại nghĩ đến lúc Hành Ca trước mặt hắn và Phỉ Nhiên Thù nói ra "nam nữ ăn sạch", hắn trước sau thông suốt triệt để cô nương này trong đầu đang nghĩ tới cái gì rồi, giờ khắc này thấy nàng ánh mắt phức tạp như tỉnh như mê, không nhịn được ở trong lòng hô lên một tiếng thôi rồi.
Liền như vậy lải nhãi khuyên can đủ đường, giải thích rõ mình cùng với Phỉ Nhiên Thù là thuần khiết. Qua một thời gian rượu cũng uống đến ba, bốn phần say rồi.
------------------------------------
Bình rượu không lăn lốc.
Cảnh tượng này không thể bảo là không quen mắt.
Rượu thịt uống vào lòng, tình nghĩa lưu bên trong.
Hành Ca cảm thấy tình cảm của mình cùng Công Tôn Dị nâng cao hơn một tầng rồi.
Công Tôn Dị cũng là cảm thấy như vậy.
"Tri âm a, người ta thường nói trải qua sinh tử có nhau thì có giao tình, ta cảm thấy, ta với ngươi lại thông qua quả thận mà có giao tình a!"
Hành Ca nhắm mắt lại, bưng vò rượu tu một ngụm lớn. Chén bạch ngọc ban đầu không biết ném đến nơi nào rồi. Uống bằng chén vốn không phải là phong cách của nàng.
Cả hai đều say khướt rồi ....
"Bạn tốt a. . . . . . Ta cũng tràn đầy đồng cảm a, ngươi xem giao tình của hai ta đến mức này, chỉ còn kém mức bái đường. . . . . . Sặc? Phi phi, không đúng, là kết nghĩa anh em! Ặc, may là Phỉ Nhiên Thù không nghe thấy. . . . . . Ta cuối cùng chắc sẽ có một ngày chết vì cái miệng này quá. . . . . ."
Tửu lượng của Công Tôn Dị vốn không bằng Hành Ca, giờ khắc này men say càng sâu, đầu lưỡi hơi líu rồi.
"Tri âm a, ta thực sự không hiểu, ngươi vì sao e sợ A Phỉ như thế?" Hành Ca chống lên vò rượu ngồi dậy.
"Ngươi không biết a, hắn ngàn vạn lần không giống như ngươi nhìn thấy, chính là làm người....làm việc, quá, quá tàn nhẫn tuyệt tình. . . . . ."
Công Tôn Dị cho dù đã quá say, nói đến đây vẫn không nhịn được mở mắt lèm nhèm nhìn chung quanh một lần, để xác định không có người ở gần.
"Bịa đặt! Nói xấu! Hắn đánh đàn hay như thế sẽ không xấu! Lại nói hắn còn sợ chó! Quá đáng yêu còn gì!"
Hành Ca tức giận đập lên đất, tiếp tục nói, "Cái nào, nơi nào tàn nhẫn tuyệt. . . . . . Tri âm a không phải ta nói ngươi, ngươi không phải bởi vì tướng mạo mình trung bình xấu liền đố kị hắn đẹp như tiên trên trời. . . . . ."
"Ngươi không biết a, tiểu tổ tông của Long Môn, a, chính là Long Phách Thiên, nói hắn a, mệnh trời ốm yếu, Thanh Huy quốc sư chắc chắn hắn không sống hơn mười tuổi, kết quả như thế nào? Hắn Nghịch Thiên Cải Mệnh. . . . . . trang chủ đời trước của thiên hạ đệ nhất Phỉ Vô Tà cũng nói hắn gân cốt cực kỳ kém, vốn sinh ra đã kém cỏi, không thể luyện võ, kết quả như thế nào? Hắn luyện thành Tiên Thiên Công, Độc Bộ Thiên Hạ. . . . . . ngươi đoán là thế nào?"
Công Tôn Dị giống như bị Hành Ca phản bác, liền căm phẫn sục sôi, uống rượu như thằng điên, đến mắt đều sắp không mở ra được rồi.
"Sao, như thế nào?" Hành Ca nghe đến mê mẩn, buông xuống vò rượu, không uống.
"Năm ấy hắn 12 tuổi. . . . . . tự đoạn kinh mạch, nghịch thiên mà đi, suýt nữa là chết, khi cứu sống lại không ngờ kinh mạch lại mở ra. . . . . . thành nhân tài luyện võ, cũng có thể tu luyện thành năm, sáu phần Tiên Thiên Công, tuy là không cách nào trở thành vô địch thiên hạ, nhưng trong cao cấp Vũ Giả phải có phần hắn. . . . . .thế nhưng. . . . . ."
"Thế nhưng. . . . . . Cái gì?" Hành Ca chậm rãi dựng người dậy, ánh mắt dần dần rõ ràng.
"Thế nhưng. . . . . . Hắn mấy lần tự thương hại kinh mạch mạnh mẽ đột phá Tiên Thiên Công, hiện đã tu luyện đến Đệ Cửu Trọng. . . . . . Trang chủ Phỉ Vô Tà được võ lâm công nhận là kỳ tài luyện võ, mãi đến bạc đầu mới đột phá Đệ Cửu Trọng. . . . . . có thể thấy được hắn tàn nhẫn với bản thân mình như thế nào. . . . . . .trong Trùng Minh điện là tổn thất lớn nhất, một đường. . . . . . che chở ngươi, lại học đòi văn vẻ, mạnh mẽ thúc đẩy nội lực, đánh ra Hỗn Độn khúc. . . . . . Hôm nay càng là không muốn sống. . . . . ."
"Hôm nay? !" Hành Ca đã tỉnh hơn một nửa.
Công Tôn Dị ôm cái vò rượu ngã lăn quay, rượu đổ hơn nửa ở trên người, hắn dùng sức mở mắt, chỉ thấy bóng người Hành Ca chập choạng một mảng mờ nhạt, cố gắng uổng công bèn nhắm mắt ngủ luôn.
"Hôm nay như thế nào? A Phỉ bị thương sao?"
Hành Ca hô vài tiếng, Công Tôn Dị chỉ là hừ hừ một hồi, lại không phản ứng.
Hành Ca trở tay đổ đi hơn nửa vò rượu, nhấc lên cái bình không, đi nhanh vài bước đến hồ trúc, múc một bình nước lạnh lẽo từ trong hồ, đem lại bên cạnh Công Tôn Dị, một phát đổ xuống.
Công Tôn Dị bị nước lạnh xối vào đầu, giật mình một cái, cho rằng bị đánh lén, nhất thời hai mắt trợn trừng, xuất chưởng như gió.
Hành Ca trong lòng hoảng hốt, muốn bỏ chạy cũng không được, theo bản năng liền vươn tay ra đón.
Song chưởng vẽ tròn, đại đạo hư ảo, biến hóa vạn phần.
May nhờ Công Tôn Dị đang say, cũng chỉ phát huy ra năm, sáu thành công lực, chưởng chưa tới lại nhìn thấy là Hành Ca, hắn nổ lực thu hồi công lực còn lại ba thành, mới để cho Tiêu Diêu Du tâm pháp như mèo quào của Hành Ca hóa giải được.
Không quản tới ánh mắt kinh ngạc của Công Tôn Dị, Hành Ca luôn mồm nói:
"A Phỉ hôm nay như thế nào?"
Công Tôn Dị vì bị dội nước, lúc này cảm giác say cũng tiêu hơn một nửa, nói:
"Nguyệt Vô Cực - Hư Không Nghiệp Hỏa là võ học chí dương, cương mãnh phi thường, mà Phỉ Nhiên Thù đang trọng thương lại dùng Thiểu Dương chưởng, vốn rất hao tổn thân thể.....công lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, hôm nay lại cùng Hư Không Nghiệp Hỏa chính diện giao phong, chính là đả thương địch thủ 1000, tự tổn hại 800. . . . . ."
"Nhanh. . . . . . Mang ta trở lại!" Hành Ca nắm chặt tay Công Tôn Dị.
Công Tôn Dị chần chờ, muốn nói lại thôi.
"Nhanh a! Tri âm ngươi làm sao vậy tri âm? Không tỉnh rượu sao? Lại cho ngươi một vò nước?" Hành Ca liên tục giục.
"Không. . . . . . Ôi, được rồi."
Cũng như lúc bỏ chạy, Công Tôn Dị mang theo Hành Ca, chân đạp lăng không, lướt ra khỏi hầm, xuyên qua mấy toà nhà, đi tới Thản Nhiên các, phòng ngủ lại không người.
Công Tôn Dị bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại mang Hành Ca về Lỗi Nguyệt lâu.
Quả nhiên nhìn thấy Phỉ Nhiên Thù nằm trên giường của Hành Ca, trong lòng ca thán một hồi, người này bề ngoài thì giả bộ phong nhã, bên trong thì đặc biệt vô liêm sỉ a.
Mãi đến khi hắn cẩn thận rời đi, câu kia đến miệng vẫn là không nói ra được —— bạn tốt a, trả ta áo choàng. . . . . .
Thôi thôi, vẫn là mang theo tiểu tổ tông Long Tiềm này thoát thân đi thôi. . . . . .
Hành Ca vẫn chưa phát hiện Công Tôn Dị rời đi, nàng nóng lòng đi nhìn Phỉ Nhiên Thù, chỉ thấy mặt hắn trắng như tuyết, không chút huyết sắc, lông mày nhíu lại, dường như rất khổ tâm, trong lòng nàng đột nhiên nỗi lên một trận thống khổ, lại cảm thấy tình cảnh trước mắt không quá xa lạ.
Nàng kéo tay Phỉ Nhiên Thù, một luồng chân khí chí âm chí nhu mạnh mẽ chuyển vận.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây không phải là lần đầu tiên nàng làm như vậy, bởi vì động tác của nàng quá thông thạo.
Đột nhiên trong lòng nàng sinh ra một cơn tức giận rất quen thuộc. . . . . . để tránh phân tâm, tạm thời đè xuống lửa giận, nàng khép lại hai mắt, trong lòng đọc thầm Tiêu Diêu Du tâm pháp.
Hành Ca tâm thần hợp nhất, từ từ nhập định.
Bên trong cảnh giới, nàng thậm chí cảm giác được Tiêu Dao chân khí cùng Thuần Dương chân khí của Phỉ Nhiên Thù giao chiến, hóa giải rồi hòa vào nhau.
Hành Ca tiến vào cảnh giới vong ngã, trong đầu của nàng bắt đầu xuất hiện một ít hình ảnh.
Nàng thấy Phỉ Nhiên Thù trẻ hơn bây giờ một chút, hắn đang bị thương, nằm ở trên giường. Người này làm cho người ta tức giận nhất chính là, mỗi lần bị thương đều là thoi thóp, chưa từng gặp qua vết thương nhỏ, thật giống muốn chết mà không được toại nguyện, liền đối với bản thân mình không ngừng dằn vặt.
Mà kế một bên, có một người con gái giống nàng như đúc, đang vì hắn chữa thương. Chữa xong, cô gái này thành người thoi thóp rồi. . . . . .
Trước kia nàng vẫn nhớ một ít hình ảnh của dĩ vãng, nhưng cơ bản chỉ là vài tình huống loáng thoáng, nhưng từ khi gặp được Phỉ Nhiên Thù, hình ảnh trong đầu nàng từ từ hoàn chỉnh.
Mà nàng nhìn thấy hình ảnh như vậy, đầu lại đau như búa bổ, cực lực bài xích.
Ôi, xem ra nàng chung quy đã quen với giả thiết chính mình có bệnh, giờ tình huống như vầy, không biết đây có phải là bệnh tình có chuyển biến tốt? Hay bệnh trạng tăng thêm?. . . . . . May là vẫn không ảnh hưởng đến sinh hoạt.
Không biết chân khí trong cơ thể vận chuyển qua bao lâu, Hành Ca cảm thấy nội tức của Phỉ Nhiên Thù rốt cục đã điều hòa lại.
Nàng mở mắt ra, đã thấy hắn không biết tỉnh dậy từ khi nào, giờ khắc này hai mắt trong văn vắt nhìn chằm chằm nàng.
Lửa giận vô hình trong lòng Hành Ca đột nhiên bốc lên, thấy khuôn mặt của hắn hơi có huyết sắc mới thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt, nỗi lòng như đê vỡ bật thốt lên theo một loại bản năng:
"Ngươi luôn tàn phá bản thân như vậy sao? Có một ngày bần đạo chết đi, ngươi phải như thế nào. . . . . ."
Nàng đột nhiên ngừng nói, bởi vì ánh mắt của Phỉ Nhiên Thù đột biến đến làm cho nàng hoảng sợ.
Nàng thật không dám tin một người lại có đôi mắt sáng như thế, trong đêm khuya như thắp lên ánh sáng, như trong lòng có một ngọn lửa cháy rực lên, thoáng chốc, Nhật Nguyệt thất sắc.
Nàng nhìn ánh mắt này, không dám nói thêm lời nào, chỉ sợ nói ra, liền có cảm giác áy náy.
"A. . . . . . Hành Ca. Ta nhớ có nói qua, chỉ cần ta còn chấp chưởng thiên hạ trọng tài một ngày, ngươi sẽ không chết."
Phỉ Nhiên Thù hơi cong ngón tay lại, đan lấy bàn tay muốn thu về của Hành Ca, giằng co một hồi, liền biến thành quyền.
Hắn cười đầy nhu tình.
Cũng không rằng biết cười nhu tình như vậy, khiến cho người ta dễ động lòng hay sao?
Hành Ca thở dốc một hơi, cố gắng phục hồi lại cơn rung động đến nghẹt thở từ trong lòng. Nàng phí hết khí lực toàn thân, mới khống chế được nhịp tim của mình, thở dài một hơi, nói:
"A Phỉ a A Phỉ, Nguyệt Vô Cực không có nói sai, bần đạo trong lòng thật giống như là có ngươi. Ngươi cười cái cách này, bần đạo liền nổi thú tính lên không kìm nén được. Ôi, nhân gian này, thực sự là mệt nhọc, chỉ cách nhau một bức tường a, ngươi có sợ hay không?"
Đúng là nói ra không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không thôi mà.
Nhưng Phỉ Nhiên Thù há là người thường sao? Chỉ trong chốc lát kinh ngạc liền qua đi, khôi phục lại vẻ thong dong, nói:
"Có chút sợ, dù sao ngươi là Đạo Môn chi tú, lại tu luyện Tiêu Diêu Du, Phỉ mỗ khả năng đánh chắc không lại ngươi rồi."
Hành Ca lại lắc lắc đầu, phảng phất đối với mình vô cùng thất vọng, nói:
"Ngươi xem, ngươi miệng mồm đâm chọc, luôn muốn chế nhạo bần đạo, bần đạo lại không để ý chút nào, lại còn có chút yêu thích, ngươi thấy sao?"
Lúc này Phỉ Nhiên Thù sợ xanh mặt rồi, "Ngươi. . . . . . Là thật lòng?"
Hành Ca gật đầu, biểu hiện nghiêm túc, "Cách nhau một bức tường a, ngươi có hay không sợ đến ngủ không yên?"
Phỉ Nhiên Thù đã bị dọa đến nói không ra lời.
Hành Ca tự nhiên cởi áo choàng cùng giày, một bước lên giường, hai tay kéo cái chăn về phía mình, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
"Chớ hoảng sợ, ôm chặt bần đạo. Tối nay bần đạo vì ngươi mà đọc kinh trừ tà, bảo đảm ngươi ngủ ngon."
Đột nhiên Phỉ Nhiên Thù từ trên giường nhảy lên, lăng không qua người Hành Ca, lấy tốc độ như quỷ thần mà chạy, trong cả quá trình đó còn không quên bắn ra một đạo kiếm khí, trong phút chốc kiếm khí bao trùm lấy cái áo choàng của Công Tôn Dị, xé cho rách tan nát.
"Ồ, người đâu?"
Hành Ca có chút trì độn quơ quơ tay.
"Nha, ta lại phát bệnh rồi, đâu có ai đâu."
Biết mình lại phát bệnh, Hành Ca liền an tâm. Cấp tốc tiến vào chăn.
"A, nóng quá a. . . . . ."
Hành Ca hỗn loạn trong lòng, chỉ cảm thấy quanh thân nóng lên, mùi nam nhân nồng nàn khiến nàng cảm giác như chính mình đang phát xuân, không khỏi thảm đạm trong lòng a. Người nếu như chỉ muốn dục vọng, cùng chó mèo khác nhau ở chỗ nào a?
Một cơn gió cuốn đến, cửa phòng ngủ lần thứ hai mở ra.
Nhưng Hành Ca hình như không phát hiện chút nào, nằm rất ngay ngắn.
Phỉ Nhiên Thù đứng ở trước giường, lấy tay chạm lên trán của Hành Ca, lập tức nghe nóng.
Phỉ Nhiên Thù cau mày, thở ra một hơi, nói:
"Quả nhiên có bệnh."
"Ngươi mới có bệnh! Bần đạo là tiên trời hạ phàm, há có thể có bệnh!"
Hành Ca giống như cương thi chợt vùng dậy, mở mắt nổi giận gầm lên một tiếng, lại té phịch xuống ngủ như bất tỉnh.
Phỉ Nhiên Thù vãi cả linh hồn, hai tay che mặt.
Nữ nhân này, ta muốn bóp chết ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.