Dịch giả: SeagateHDD
----------------------------------------
Đã qua giờ ngọ, quần hùng Đạo Môn ở bên ngoài Trùng Minh điện đã được các thị nữ của thiên hạ đệ nhất trang mời đi dùng bữa.
Mà ở trong Trùng Minh điện, luận đạo vẫn không có dấu hiệu kết thúc, nhưng lại có tiếng cổ cầm truyền ra.
Công Tôn Dị nghe ra là Phỉ Nhiên Thù đang đàn, không nhịn được lắc đầu liên tục.
Long Tiềm thấy thế, hỏi:
"Ngươi lắc đầu là ý gì?"
Công Tôn Dị nói:
"Không có gì, chỉ là đối với tài nghệ của Phỉ Nhiên Thù, ta đặc biệt thán phục, bất kể là chèo thuyền đánh xe, vẫn là đánh Hỗn Độn khúc này."
"Hỗn Độn khúc?"
"Ngươi ở lâu trong thâm cung tự nhiên là không biết, Hỗn Độn khúc này là do một cao thủ về binh khí trên giang hồ vì thiên hạ đệ nhất trang mà phổ, trong khúc đàn ẩn chứa mấy chục loại âm thanh của binh khí, khi biểu diễn cần dùng nội lực mà thúc đẩy, âm thanh truyền ra càng xa, biến hóa càng nhiều. Người ở bên cạnh nghe chỉ cảm thấy du dương, nhưng có thể ảnh hưởng đến người ở xa. Đặc biệt là người luyện võ, võ công càng cao, liền có thể nghe ra được nhiều loại âm thanh của vũ khí, bị quấy nhiễu tâm thần nhiều hơn."
Long Tiềm nheo lại mắt, "Vì lẽ đó chúng ta bây giờ mở ra thần thức, cũng không nghe được bên trong điện trò chuyện cái gì?"
Công Tôn Dị gật đầu, "Đúng là như thế. Có điều khúc này đối với người biểu diễn hao tổn rất lớn, Phỉ Nhiên Thù hắn. . . . . ."
"Hao tổn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-dao-co-benh/1846169/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.