*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đêm này, hai người đều không ngủ được.
Diệp Cốc Vũ nằm trên giường lật qua lật lại, đầu óc đều nghĩ tới cái hôn kia của đại thần. Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua cửa sổ cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Diệp Cốc Vũ có cảm giác thần kinh của mình quá nhạy cảm… Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, không bị Phong Thệ đang ngủ trên lầu có phải cũng như mình hay không.
Trong đầu nghĩ ngợi nhiều liền khó đi vào giấc ngủ. Diệp Cốc Vũ lăn qua lộn lại tới khi trời hửng sáng mới mơ màng chìm vào mộng đẹp.
Hắn dường như còn trong mơ.
Ở đó, hắn là Tàng Kiếm, cầm thanh đao lớn ở Đầm Hắc Long ra sức giết địch. Không khí chung quanh ngưng đọng, đầy mùi máu tanh. Mỗi lần hắn vung đao lên phải dốc sức lực toàn thân. Những kẻ quanh hắn đều là tên đỏ, đồng đội của hắn thì càng ngày càng ít đi. Đột nhiên, từ doanh trại địch đối diện bắn ra vài tia sáng xanh lá cây, những người xung quanh thối lui như thủy triều rút. Bất kể là địch hay ta đều không chịu nổi tia sáng đó mà ngã xuống đất. Mặt đất tràn đầy tên màu xám, chỉ còn mình hắn cô độc đứng giữa núi thi thể ở Đầm Hắc Long, muốn cố gắng mở to mắt ra nhưng vẫn không thể thấy rõ bóng người phía sau tia sáng xanh kia.
Lúc này, trên màn hình bên phải hiện lên chỉ còn một cái tên đỏ là “???” ở danh sách kẻ thù.
Hắn nhấn con trỏ vào tên kẻ thù, quay một phát “Hạc Quy Cô Sơn” vào mục tiêu. Đáng tiếc rằng hắn còn chưa kịp thấy rõ ID dấu chấm hỏi kia là ai thì trước mắt đã lóe lên, thân thể bị ánh sáng màu xanh lá cây xuyên thấu.
Tên của hắn cũng trở thành xám tro, sau đó hệ thống nêu lên danh hiệu “Cực Đạo Ma Tôn” của hắn bị thu hồi.
Hắn vẫn nhìn về phía doanh trại địch, cho tới tận khi nhìn thấy một bóng hình màu đen chậm rãi bước ra từ luồng sáng xanh, trên tay người nọ còn cầm cây sáo màu trắng ngà, trên đỉnh đầu còn có hoa tuyết bay xuống.
Hắn kinh ngạc nhìn bóng hình mơ hồ kia, chẳng biết từ khi nào, mặt đất tràn đầy thi thể màu xám tro đã biến thành biển hoa sắc tím nhạt. Người kia chậm rãi tới gần, dừng lại trước mặt hắn, chuyển động cây sáo trên tay, trên đầu hiện ra dòng chữ trắng: “Thân trúc, đầu nhọn, nét bút hồi sinh(1)…”
Trong Kiếm Tam lưu hành một câu nói, nếu nằm chết ở Biển Hoa, người đầu tiên hồi sinh bạn sẽ là tình duyên của bạn.
Đây là một giấc mơ hoang đường tới cùng cực.
Khi Diệp Cốc Vũ mở mắt ra, trời đã sáng choang. Giấc mơ tối hôm qua dường như không còn quá rõ ràng.
Hắn ngồi bên giường sợ run tới hai phút mới hoảng hốt nhớ ra mình đang ở nhà Phong Thệ. Hắn sờ sờ lỗ tai, dường như nơi đó còn lành lạnh, mà bây giờ, hắn không biết phải làm sao để đối mặt với người kia.
Diệp Cốc Vũ chậm rề rề thay quần áo, lại nhìn đồng hồ treo tường, đoán chừng giờ này chắc Phong Thệ đã dậy rồi. Hắn do dự nửa ngày, rốt cuộc thở phào một hơi, thận trọng mở cửa phòng ngủ—-
Bên ngoài không có ai.
Hắn lấy hết can đảm ra ngoài, giả vờ ho khan một tiếng, thông báo mình đã ngủ dậy.
Trong nhà vẫn không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Diệp Cốc Vũ có chút nghi hoặc. Ánh mắt hắn quét một vòng bốn phía phòng khách, chỉ nhìn thấy trên bàn đặt bát và đĩa, dường như trong đó là bữa sáng.
Hắn bất giác đi tới, sờ sờ cái cốc, sữa đậu nành trong cốc còn chút hơi ấm. Xem ra Phong Thệ vừa mới mua.
Hắn hơi dời ánh mắt sang đĩa bánh bao, bánh quẩy trên bàn, chỉ nhìn thấy phía dưới chặn một tờ giấy, bên cạnh đó còn có tiền mua vé—
“Hôm nay chắc cậu không muốn nhìn mặt tôi, nên tôi sẽ không xuất hiện. Trên bàn có đồ ăn sáng, sau khi ăn xong hãy tới nhà ga mua vé về nhà đi. Chú ý an toàn. Nếu như không muốn nợ tiền tôi thì cứ nạp tiền thành giờ chơi, tài khoản cậu biết rồi. Tôi xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, sau này sẽ không quấy rầy cậu nữa. Phong Thệ.”
Diệp Cốc Vũ nằm chặt tờ giấy mỏng, trong lòng không biết diễn tả thế nào. Phong Thệ luôn luôn là người chu đáo cẩn thận, có thể đoán được tâm tư của người khác, ngay cả sự áy náy mang nợ cũng phải giúp người ta xóa đi. Diệp Cốc Vũ cắn chặt răng, thừa nhận mình thật sự không muốn nợ anh, nhưng Phong Thệ thật sự săn sóc quá mức, cho người ta tiền đi đường, ngay cả gặp mặt trả tiền cũng giúp hắn gạt bỏ.
Đổi mấy trăm tệ thành giờ chơi, thật quá buồn cười, chẳng lẽ Phong Thệ định nạp thời gian cho ba năm hay sao?
Ba năm, chẳng biết có thể chơi tới tận lúc đó hay không…
Nhìn căn phòng trống rỗng, Diệp Cốc Vũ không nói lên được cảm giác trong lòng, có chút may mắn thở dài, rồi lại có chút mất mát.
Sau khi từ thành phố S trở lại trường học, Diệp Cốc Vũ không chơi game một tuần. Mấy đứa bạn cùng phòng đều dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn hắn.
“Ái chà, gần đây chú tư đổi tính rồi à?”
“Đúng vậy đó… Trước đây từ sáng tới tối đều chơi Kiếm Tam, hiện tại biết tu tâm dưỡng tính rồi?”
“Đúng như tớ đã nói, đừng chơi cái trò đó làm gì, cùng chơi Dota với chúng tớ mới là đạo lý!”
“Chuẩn! Kiếm Tam vừa nhìn đã biết là game dành cho đàn bà…”
“Đừng nói nhảm nữa, nào nào nào… Ở chỗ anh đây có người dẫn cưng chơi, mau tới thử đi!”
Diệp Cốc Vũ liếc mắt nhìn bọn họ: “Ai bảo tớ không chơi Kiếm Tam nữa?”
Chỉ là gần đây có chút chuyện rối rắm mà thôi.
Diệp Cốc Vũ xoay người sang chỗ khác, không để ý tới mấy đứa bạn thân cứ ầm ầm ĩ ĩ bên cạnh nữa. Hắn nhịn không được mở máy tính ra, cuối cùng cũng dứt khoát di con trỏ chuột vào biểu tượng Kiếm Tam.
Quên đi, có một số chuyện nhất định phải đối mặt.
Hắn thở dài một hơi, nhần mở giao diện. Hệ thống nêu lên có phiên bản mới cần tải.
Trong lúc ngồi chờ tiến độ tải game chuyển động, trong đầu hắn tưởng tượng một vài câu chào hỏi Phong Thệ khi login.
Khi hình ảnh trò chơi quen thuộc hiện ra trước mắt, Diệp Cốc Vũ đột nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt—-
Hắn không muốn mất đi người bạn Phong Thệ này. Vì vậy cứ coi như chuyện ngày đó chưa từng xảy ra đi.
Hắn quyết định sẽ chủ động chào hỏi Phong Thệ. Hắn mở khung bạn tốt ra, liếc mắt nhìn danh sách bạn bè đang online, chỉ tiếc là không có Phong Thệ.
Diệp Cốc Vũ hơi thất vọng, sau đó lập tức chỉnh đốn tinh thần, chạy tới thành chính nhận nhiệm vụ hằng ngày.
Tùy tiện gia nhập một đội trên kênh thế giới để làm nhiệm vụ xong, hắn tới Trường An, tìm vị trí cũ đánh cọc gỗ. Lâu lắm rồi không login, thao tác tay có chút gượng, đêm nay đi đánh phó bản đoàn không thể làm DPS lót sàn được. Hắn còn nhớ rõ hôm nay là thứ hai, là ngày bang hội tổ chức đi phó bản Anh hùng Địch Hoa.
Diệp Cốc Vũ đánh cọc gỗ một lúc thì thấy đồ đệ nhỏ Bạch Thu Thu lên mạng.
Lâu lắm không gặp, quả thật có chút nhớ nó.
Diệp Cốc Vũ chọt tới, lên tiếng chào hỏi trước: “Đồ đệ~”
[Bạch Thu Thu] nói với bạn:A! Nhị sư phụ!
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Lâu rồi không gặp, đừng quá nhớ sư phụ nha~ *xoa đầu*
[Bạch Thu Thu] nói với bạn:Người mới là không nên quá nhớ chúng con! Sao rồi, ngày tháng đứt mạng thật không dễ chịu phải không? Bọn con đều rất thông cảm với nhị sư phụ~
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Ai nói là tôi bị đứt mạng…
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: Đại sư phụ #lườm
Diệp Cốc Vũ sửng sốt, hóa ra chuyện hắn lâu rồi không lên mạng cũng được Phong Thệ giúp đỡ bao che.
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: Chẳng phải chính sư phụ nói với đại sư phụ rằng trường học bị đứt mạng sao?
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]: Ặc… Đúng…
Diệp Cốc Vũ nắm tóc, sợ Bạch Thu Thu hỏi tiếp, mau chóng đổi trọng tâm câu chuyện.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]:Tôi không online, JJC tuần trước của cậu không đánh phải không?
[Bạch Thu Thu] nói với bạn: Tuần trước sao? Thiên Tru và đại sư phụ dẫn con đi.
Bạn nói với [Bạch Thu Thu]:Vào đội, vào đội, tôi dẫn cậu đi đánh 2V2 trước.
[Bạch Thu Thu] nói với bạn:Sao đột nhiên sư phụ tích cực vậy làm gì…
Tuy rằng ngoài miệng Bạch Thu Thu nói vậy, người thì vẫn ngoan ngoãn gia nhập đội.
Diệp Cốc Vũ thay trang bị PVP, chạy một mạch tới trước mặt NPC tham gia xếp hàng.
[Đội] Diệp Cốc Vũ: Đợi lát nữa Phong Thệ onl thì chúng ta đánh 3V3.
Diệp Cốc Vũ suy nghĩ, nếu có đồ đệ ở đây, giữa hai bọn họ sẽ không quá gượng gạo.
Nào ngờ, Bạch Thu Thu nhìn lời Diệp Cốc Vũ nói, vẻ mặt trở nên mờ mịt.
[Đội] Bạch Thu Thu: Đại sư phụ? Hôm trước, người vừa mới chuyển server xong.
Chuyển server? Diệp Cốc Vũ chỉ cảm thấy trước mặt trắng lóa, đầu óc hỗn loạn. Hắn chậm chạp, tay chân run rẩy mở danh sách bạn tốt, nhìn kỹ từ trên xuống dưới nhiều lần.
Quả nhiên, bên trong đã không còn cái tên “Phong Thệ Tình Trú Hải” nữa rồi.
Anh ta đã chuyển server xong.
Còn hắn lại cứ tưởng rằng, anh ta chỉ chưa lên mạng mà thôi.
*Chú thích:
(1) Phong Châm: skill hồi sinh của Vạn Hoa. Trong đông y, Phong Châm được miêu ta là thân bằng ống trúc, đầu vót nhọn, dài một tấc sáu phân.
Link: chọt
Bonus cái ảnh cảnh tui cầm sáo trắng, trên đầu có tuyết rơi như trong mơ của Vũ Vũ (hiệu ứng của vũ khí đặc biệt của Vạn Hoa)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]