Chương trước
Chương sau
Edit:ngocthuybachdang.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Chiêu Hoa công chúa nhíu mày, đi qua đi lại trên đường núi, nhìn ánh nắng cuối chân trời, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm An Ninh quận chúa, thật lâu, chậm rãi nói: "Ngươi vừa nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa?"

An Ninh quận chúa bị nàng nhìn chằm chằm có chút không hiểu. Nàng sờ sờ mặt mình, không có dính cái gì, ánh mắt của a tỷ là ý gì?

Nàng nghi ngờ nói: "A tỷ, ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi lập lại lời vừa nói!"

"Ta nói... Hoặc là dứt khoát lôi kéo Tần Thống lĩnh cùng đi, làm cho hắn lựa chọn, rốt cuộc là nàng, vẫn là ngươi, loại này..."

"Ngừng", Chiêu Hoa công chúa vung tay lên cắt ngang lời nàng, trên mặt thần sắc ngẩn ngơ, có chút ngơ ngác, nàng rốt cuộc biết nơi nào xảy ra vấn đề, "Đây không phải là tiết mục tranh đoạt phu quân sao?"

"Đúng vậy, bằng không a tỷ tưởng rằng cái gì?"

"Ta...", trên mặt Chiêu Hoa công chúa lộ vẻ hoang mang, cũng có chút mê mang, "Nhưng là... Ta cũng không thương hắn...". Lời này vừa nói ra, trên mặt nàng thần sắc càng mù mờ hơn, nàng biết yêu là gì sao?

Kiếp trước, nàng vẫn cho rằng chính mình yêu Nghiêm Như. Hắn tướng mạo anh tuấn, ăn nói văn nhã, một phái tác phong quân tử, đối với nàng lại là ôn nhu săn sóc, quan tâm đầy đủ. Nhưng sau này, chút tình cảm ấy rất nhanh liền bị xóa đi khi hắn cưới đám thiếp thị về. Nàng bị hại sinh non, ngocthuybachdang nản lòng thoái chí, mọi thứ đều coi nhẹ rất nhiều, chỉ muốn trông coi sân viện hoa cỏ qua cả đời, mỗi ngày đánh đàn đọc sách, pha trà làm vườn, lại cũng vẫn có thể xem là một chuyện thanh nhã. Mà ngay cả chút nguyện vọng này đều bị hiện thực hung hăng phá hủy. Hoàng huynh qua đời, làm cho nàng tính tình đại biến...

Cuối cùng biết bộ mặt thật của Nghiêm Như, trong lòng nàng có chỉ là phẫn hận cùng oán giận. Hận hắn giết hoàng huynh, hận hắn cướp đoạt Phượng gia độc chiếm thiên hạ, cũng hận chính mình biết người không rõ, trúng gian kế, đối với hắn, lại cũng không có yêu hận tình cừu giữa nam và nữ.

Trong những vở kịch kia, đa phần nữ nhân lúc yêu thì thề non hẹn biển, lúc hận cũng là đầy ngập u oán, yêu hận đan xen.

Nàng chưa từng trải qua cảm thụ nỗi khổ tương tư, nóng ruột nóng gan, chưa từng có quá "Thề nguyền sống chết", càng chưa từng hận không thể cùng hắn " toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp "... Như thế xem ra, nàng chưa từng thật sự yêu Nghiêm Như, ban đầu đối với hắn, chỉ là thích và thưởng thức.

" Hả?", An Ninh quận chúa cả kinh cái cằm đều mau rớt, khô cằn nói: "Ngươi không yêu hắn, vậy ngươi vì sao như vậy đối hắn?". Trong nháy mắt, đôi mắt nàng trở nên vi diệu, nhìn chăm chú Chiêu Hoa công chúa, kéo dài giọng nói: "A tỷ, ngươi sẽ không phải chỉ là chơi đùa thôi hả? Ngươi tưởng kêu hắn đến trước mặt? Giống như một con rối, nhìn trúng, liền dưỡng ở bên người?  Nếu chơi chán, liền bỏ?"

"Ai nói ta coi hắn làm con rối?", Chiêu Hoa công chúa lông mày nhíu chặt, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp phản bác, thanh âm the thé.

An Ninh quận chúa nhìn nàng vội vàng xao động, trong bụng cười thầm, trên mặt lại lộ ra thần sắc nghi hoặc, cố ý dùng lời kích nàng, "Nhưng là... Ngươi không phải là nói không yêu hắn sao? Không yêu hắn, không phải liền là đang chơi hắn?"

"Ta...", Chiêu Hoa công chúa có chút cà lăm, nàng nháy nháy mắt, gục đầu xuống, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Ta cũng chưa nói không yêu."

Chẳng biết tại sao, nghe được  những chữ "Chơi đùa " hay “ nam sủng “ này, trong lòng nàng không thoải mái, rất không thoải mái.

Tần Mặc mới không phải con rối!

Nàng cũng không cần Tần Mặc làm nam sủng, hắn là một người tốt đẹp như vậy, làm sao có thể bị chụp mũ danh tiếng như thế. Đây không phải là không duyên cớ bôi nhọ hắn sao? Nàng không nghĩ cũng không cho phép bất luận kẻ nào bôi đen Tần Mặc, bao gồm cả bản thân nàng.

"Vậy ngươi chính là thích hắn? Ngươi muốn cùng hắn ở một chỗ đúng hay không?", An Ninh quận chúa đôi mắt hơi chuyển, hiện lên một tia giảo hoạt. Nàng cũng không phải xem không những vở kịch kia, trong kịch những nam nam nữ nữ lâm vào tình yêu phần lớn thấy không rõ tình cảm của chính mình, /ngocthuybachdang ngây thơ mê mang. Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh, còn không phải là có tiểu nha hoàn làm Hồng Nương đáp cầu dắt mối mới người có tình cuối cùng thành thân thuộc sao.

Nàng nhìn đến hiểu được, Chiêu Hoa tỷ tỷ rõ ràng chính là thích thị vệ mặt lạnh kia. Đôi mắt nàng thanh lạnh nhạt mạc, duy chỉ lúc nhìn thấy Tần thị vệ mới mang theo ấm áp, giống như hắn là ngọn gió ấm áp vừa đến, thổi tan băng lãnh mù mịt trong mắt nàng, chỉ lưu lại một mảnh nhu hòa, chỉ là nàng không tự biết mà thôi.

Đã như vậy, nàng An Bình đại quận chúa liền đến làm Hồng Nương, tác hợp bọn họ.

Cha nói, Nghiêm Như người nọ nhìn xem ôn hòa, nhưng trong mắt lại cất giấu quá nhiều thứ, người như vậy giỏi về ẩn nhẫn mới đáng sợ nhất, còn nói nếu như Chiêu Hoa công chúa thật gả cho Nghiêm Như, ngày sau sợ là sẽ chịu tội. Trước kia cho rằng a tỷ thực sự thích Nghiêm Như, nàng không tiện nói nhiều cái gì, nay nhìn tình cảnh này, nàng dường như quá lo lắng.

Chiêu Hoa công chúa nhìn xem phong cảnh trên núi, trong đầu hỗn loạn.

Nàng thích Tần Mặc sao?

"Cảm kích... Xem như là thích không?", nàng thì thào hỏi.

An Ninh quận chúa sửng sốt, "Hả? Cảm kích?"

Chiêu Hoa công chúa ánh mắt nhìn về phía xa, mắt không tiêu cự, "Nếu như... Ta nói là nếu như, có một người cứu tính mạng ngươi, hoặc là nói là cam nguyện vì ngươi mà chết, vì ngươi bỏ ra hết thảy đều sẽ không tiếc, ngươi cảm kích, tưởng đối tốt với hắn, tưởng quý trọng tình nghĩa như vậy, muốn cho hắn vẫn luôn theo tại bên cạnh ngươi, như vậy có tính thích không?"

"Hì hì ", thấy nàng nói chững chạc đàng hoàng, dường như thật sự khổ não vì chuyện này, An Ninh quận chúa khẽ cười một tiếng, không thể tin nhìn xem nàng, "A tỷ, ta cứ tưởng rằng ngươi là người biết chuyện, không nghĩ tới trong chuyện tình yêu lại ngốc như thế, thật đúng là chết cười, ha ha ha..."

"...", Chiêu Hoa công chúa bất mãn nhìn nàng.

An Ninh quận chúa ôm bụng cười rất lâu, thấy Chiêu Hoa công chúa sắc mặt càng ngày càng đen, nàng cuối cùng là ngừng lại, xua xua tay, nói: "Được rồi được rồi, không cười, ha ha... Ta thật sự không cười..."

Chiêu Hoa công chúa mặt càng đen hơn, nàng quay người, cất bước đi xuống chân núi, "Chờ ngươi cười đủ rồi, lại đến nói chuyện với bản cung!"

"Đừng - a tỷ, ta không cười, ta không cười còn không được sao?"

An Ninh quận chúa vội vàng đuổi theo, lôi kéo cánh tay của nàng, lấy lòng nói: "A tỷ, ta thật không phải là đang chê cười ngươi, ta chẳng qua là cảm thấy có ý tứ. A tỷ, ta không nghĩ tới ngươi mơ hồ như vậy...", thấy sắc mặt nàng lại âm xuống, An Ninh quận chúa hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm thần một chút, lúc này mới chân thành nói: "A tỷ, ngươi sẽ không phải cho là mình đối Tần thị vệ tốt, chỉ là bởi vì ngươi cảm thấy hắn trung thành tuyệt đối, nguyện ý vì ngươi bỏ ra hết thảy? Cho nên ngươi cảm thấy đây không phải là thích, không phải là tình cảm thực sự?"

"Nói thế nào?", Chiêu Hoa công chúa dừng bước, ánh mắt dò xét dừng trên mặt nàng, đôi mắt nhắm lại, chẳng lẽ... Không phải như vậy sao?

"Ngươi thân là công chúa, bên người một đống lớn cung nữ thị vệ thái giám phục vụ, trong bọn họ cho dù là có người tham sống sợ chết, nhưng đại đa số đều là trung thành tuyệt đối. Ngươi nếu là xảy ra chuyện, bên cạnh ngươi bọn thị vệ đều sẽ vì ngươi liều mạng, cũng đều sẽ vì bảo hộ ngươi mà phấn đấu quên mình, đây là trách nhiệm của bọn hắn, nhiều người như vậy thủ hộ ngươi, ta cũng không thấy ngươi đối bọn hắn để ở trong lòng..."

Chiêu Hoa công chúa giật mình kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ tới những thứ này.

"Nhưng là Tần thị vệ lại không như vậy, ánh mắt ngươi nhìn hắn, ta không biết nói thế nào", An Ninh quận chúa cắn cắn môi, ngẫm nghĩ, nói: " Giống như nhìn thấy một đám mây, một vầng trăng sáng, một vùng biển rộng... A tỷ, ngươi trông thấy hắn, có phải là trong đầu không nghĩ tới bất kể chuyện gì hay không  , trong mắt ngươi cũng chỉ có một mình hắn, trong đầu cũng chỉ có chuyện phong nguyệt, đã cảm thấy chuyện gì cũng đều là tốt đẹp, lại muốn cùng hắn tâm sự chuyện vui vẻ?"

Chiêu Hoa công chúa lại là khẽ giật mình, thật lâu, nhẹ gật đầu, thật đúng là như vậy.

"Vậy còn không phải, a tỷ, ngươi rõ ràng chính là thích hắn, về phần ngươi nói cái gì cảm ơn, cái gì cảm kích, đây đều là hư vô, ngươi thật sự cảm tạ một người, liền sẽ nghĩ biện pháp hoàn trả ân tình, mà không phải như vậy thích hắn, tưởng đem hắn giữ ở bên người, cảm kích và thích nhưng là hai chuyện khác nhau", An Ninh quận chúa nói xong, tiêu sái hất tóc trán lên, rất là tự đắc.

Nàng thật đúng là lợi hại, có thể nói ra một đống đạo lý lớn.

Nàng về sau có thể thay đổi gọi An Bình Đại Nguyệt Lão đi, làm Hồng Nương, thật đúng là thuận buồm xuôi gió.

Chiêu Hoa công chúa nghe chuyên chú, bị lời của nàng kinh sợ một chữ đều không nói được. Trong lòng nàng bối rối, hai gò má có chút nóng lên, nàng lại là thích Tần Mặc?

Nàng vẫn cho là đây là cảm kích, cũng vẫn luôn hoang mang bất an, khó trách...

Khó trách nàng luôn muốn giữ chặt Tần Mặc, khó trách không nhìn thấy Tần Mặc thì trong lòng nàng hốt hoảng, nóng nảy muốn tìm tới hắn, khó trách lúc Tần Mặc đối với nàng lạnh lùng nàng sẽ không vui, cũng khó trách khi biết có Minh cô nương tồn tại, trong lòng nàng khó chịu, buồn cực kỳ... Những cảm xúc đó vốn không nên xuất hiện, vẫn luôn quanh quẩn, lại hóa ra, đều là bởi vì thích?

Nhưng là, Tần Mặc hiện tại còn không thích nàng!

Chiêu Hoa công chúa có chút nhụt chí, cũng không biết kiếp trước Tần Mặc đến tột cùng thích nàng điểm nào nhất. Nàng cũng không biết mình rốt cuộc có ưu điểm gì, đáng giá hắn thích, đáng giá hắn dùng mạng bảo vệ.

"Nghĩ thông suốt?", An Ninh quận chúa nhìn thần sắc biến hóa trên mặt nàng, đối nàng trừng mắt, rất là hoạt bát.

Chiêu Hoa công chúa liếc mắt nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, điểm cái trán của nàng, "Tạm thời ghi ngươi một công", nàng không phải là người ngại ngùng, nếu đã thấy rõ tâm chính mình, đơn giản hào phóng thừa nhận.

"A tỷ, vậy con đường ngươi đi sau này sẽ đầy gian khổ ", An Ninh quận chúa rất là vui vẻ, kéo người xuống hố như vậy, nàng thích làm nhất.

Bản thân nàng chính là người tùy tâm sở dục, nay mang theo Chiêu Hoa công chúa cùng nhau làm chuyện kinh thế hãi tục, tại trên con đường làm xằng làm bậy nay có người làm bạn, thật là đẹp tốt, ngẫm lại đều vui vẻ, nàng xòe bàn tay bắt đầu đếm, "Đầu tiên, ngươi muốn lùi hôn sự với thế tử, ngươi còn phải chú ý Tần Đại thị vệ, ta có thể thay ngươi giấu diếm, nhưng ngươi chẳng lẽ muốn vĩnh viễn giấu diếm? Ngươi vừa thích hắn, chuyện của các ngươi sớm muộn cũng phải công bố, đến lúc đó thái hậu bên kia làm sao đây? Nàng lão nhân gia rất cứng nhắc, lại nặng vấn đề mặt mũi, là tuyệt đối không cho phép ngươi gả cho một người thị vệ!"

"Này đó ta biết", Chiêu Hoa công chúa đôi mắt kiên định, cũng không sợ hãi.

"Có muốn ta giúp ngươi đối phó Nghiêm Như hay không?", An Ninh quận chúa cười rất là thoải mái, chia rẽ nhân duyên xấu, làm sao có thể thiếu nàng đâu. "A tỷ, ngươi về suy nghĩ thật kỹ, thật sự quyết định liền tìm đến ta, ta cái khác không có, ý xấu rất nhiều."

"Không cần nghĩ, bản cung cân nhắc rất rõ ràng, hôn sự này, là nhất định phải lùi, về phần Tần Mặc, bản cung cũng chắc chắn muốn ", Chiêu Hoa công chúa một lời rơi xuống, đi xuống chân núi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.