Chiêu Hoa công chúa đứng sau lưng Phượng Minh Tuyên, người mà nàng ngày nhớ đêm mong ở ngay phía trước, nhịp tim không tự chủ đập nhanh. Nàng đè tay lên ngực, ở trong đó có tiếng thình thịch, nhảy liên hồi, giống như có cái gì muốn phá kén mà ra.
Nàng hô hấp, ngắn ngủi mà vội vàng, Chiêu Hoa công chúa đột nhiên sợ hãi, không dám ngẩng đầu.
Hai đời cộng lại, đều chưa từng khẩn trương như vậy quá.
Trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, làm sao đây?
Phượng Minh Tuyên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn phía sau Chiêu Hoa công chúa, vẻ mặt mờ mịt thêm không hiểu. Bây giờ hắn ngày càng không hiểu muội muội của chính mình, Vũ Lâm quân tới, nàng lại đỏ mặt trốn ra phía sau làm gì?
”Chiêu Hoa ——”, hắn trầm thấp kêu một tiếng.
Chiêu Hoa công chúa rốt cục bình phục lại, ho nhẹ vài tiếng, bước lên trước, đang muốn giả bộ như lơ đãng quan sát sát một lượt, ánh mắt lại trong nháy mắt bị người nào đó đứng hàng thứ nhất hấp dẫn.
Thế gian vì sao lại có thiếu niên thanh tú tuấn nhã đến thế, da thịt trắng nõn, ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt lạnh lùng tĩnh mịch không gợn sóng, toàn thân lộ ra khí tức đạm mạc.
Gió mát nhè nhẹ, quanh thân hết thảy giống như đều đã đi xa. Trong mắt nàng, trong lòng chỉ còn có người nọ.
Tần Mặc...
Chiêu Hoa công chúa ở trong lòng nhẹ nhàng đọc hai chữ này, trong lòng giống như có một dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-so-kho-luon-co-dieu-dan-muon-hai-ban-cung/2124945/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.