Sự thật chứng minh, là người xui xẻo thì trên đường đi học cũng gặp phải đám thần kinh.
Buổi sáng Cố Nghiêu dậy muộn đành phải đi đường tắt tới lớp, kết quả lại đụng phải ba tên gây chuyện hôm qua ở đằng sau khu giảng đường của sinh viên năm ba.
"Ui, đây không phải tên tiểu bạch kiểm hôm qua sao?" Gặp kẻ thù liền đỏ mắt, ba người chặn trước mặt Cố Nghiêu dở trò quái gở.
"Này! Không nhìn thấy học trưởng à? Giả bộ cái gì?"
"Ôi chao ôi chao ôi chao, nghe gì không? Hồi cấp ba nó còn cướp bạn gái của anh em tốt cơ đấy, tiểu bạch kiểm, chuyện này có đúng hay không?"
Nghe xong lời này, đồng tử người đối diện liền co lại, ánh mắt thoáng chốc thay đổi. Cố Nghiêu nắm chặt tay khớp xương kêu răng rắc cười lạnh:" Lão tử không phí lời với mấy thằng ngu."
Không phí lời là có ý gì? Là đánh, Cố Nghiêu từ lâu đã hoá thân thành tiểu bạo long. Ba người kia hôm qua không chiếm được lợi, bây giờ chỉ còn lại một mình Cố Nghiêu khí diễm cao ngạo, ba tên xếp thành một hàng dài trước mặt cậu.
Đáng tiếc hai bên còn chưa đánh nhau đã bị một vị khách không mời mà đến chặn lại.
Nắm đấm đang giơ lên của Cố Nghiêu bị ngăn lại, cậu nương theo cánh tay hữu lực kia một đường nhìn sang.
Cố Diệc trên người mặc đồng phục chỉnh tề, bề ngoài cao lớn tuấn lãng phối hợp với dáng vẻ tươi cười, nhìn còn ra dáng học trưởng hơn mấy tên kia.
Chẳng qua miệng chó không khạc ra được ngà voi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-luon-nghi-ngo-toi-la-nu-gia-nam/3955948/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.