Sắc trời dần ngã về tây mây đen thật dày che lấp đường chân trời, Tang Đồng thấy trời sắp đổ mưa, lập tức dựng lều vải nói với Mục Dung: "Đừng đi."
"Sao vậy?"
"Nơi này là Đông Bắc, một cơn mưa thu một ngày lạnh, trước mắt quái sự mọc lên như nấm chúng ta không thể ngã bệnh được."
"Vậy giờ nên làm gì?"
"Vào thôn, gọi Tằng Thiên Hàm và Thẩm Đông theo, chúng ta tìm nhà trú đỡ."
"Được."
Tang Đồng lấy ra bùa phong hoả mở đường, dẫn đầu đi vào thôn tìm đại một căn tiểu viện.
Trong nhà có giếng nước và vườn rau, lại nằm rất gần cửa hàng duy nhất trong thôn, đồ ăn và các loại dự trữ dồi dào.
"Nhà này đi."
Tang Đồng lấy mấy cái bọc giấy đưa cho mọi người: "Đay là bột hùng hoàng đặc chế, vẩy bột ngoài phòng, dưới giường, tường viện, cơm tối cũng bỏ vào một ít."
Thẩm Đông đưa hai tay nhận lấy, vui cười nói một câu: "Cám ơn sư cô."
Tằng Thiên Hàm giơ chân đá vào mông hắn: "Ăn nói xàm xí, đi qua cửa hàng đối diện mua một thùng mì đi, chút đồ hộp và gia dụng cơ bản."
"Mua sao sư phụ? Thôn này có ai đâu?"
"Đầu heo à? Cầm đồ lên thì để tiền lại, nhanh đi!"
Thẩm Đông chạy đi như một làn khói, Tang Đồng cười nói: "Đệ tử cậu đáng yêu ha."
"Hừm không có tiền đồ, nhìn thấy người đẹp là chân như hoá đá vậy."
"Hắn theo cậu bao lâu rồi?"
"Hai năm, khi đó nó mới hơn 16 tuổi nửa đêm dám đến tiệm của tôi chôm đồ, cô cũng biết nhà tôi có Khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756472/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.