Mục Dung đi tới cửa hàng vàng mã, ngoài ý nghĩ; cửa hàng rất sạch sẽ, một dì hơn năm mươi tuổi nghe thấy tiếng mở cửa thì bỏ tờ báo đang đọc xuống, xuyên qua kính lão thật dày nhìn Mục Dung: "không bán hàng, chủ không có ở nhà."
Mục Dung cười: "Dì, con là chủ cửa hàng, dì là?"
Dì kéo ngăn tủ lấy ra bức hình, cẩn thận so sánh xong cười nói: "Aiz nha, còn là Mục Dung? Dì được tiểu Vương thuê tới chăm sóc gốc cây trong sân, dì họ Tôn, con gọi dì Tôn là được."
"Tiểu Vương? Là Vương Hạo sao?"
Mục Dung nhớ tới trước khi tiến vào Hoàng Sa Mạc Lĩnh, mình từng nhờ Vương Hạo giúp đỡ chăm sóc Tần Hoài An ở trong gốc cây kia, lòng có chút sầu não, mới qua mấy tháng người lại không còn...
Mục Dung nhẹ gật đầu nhìn quanh một vòng, thấy cửa hàng sạch sẽ thì rất hài lòng, sau đó đi ra sân sau nhìn tình hình phát triển của cây quế..
Thấy dì Tôn quấn một lớp rơm rạ quanh gốc cây, tuyết đọng cũng được quét lùa tới một góc trong sân.
Dì Tôn đi theo sau, dì về hưu ở nhà không có chuyện gì làm, may mắn thế nào lại có thể tìm thấy công việc thanh nhàn như này. Mỗi ngày đọc báo xem phim cuối tháng có thể cầm trên tay một ngàn rưỡi, mặc dù có chút xa nhưng buổi chiều ba bốn giờ thì có thể đóng cửa về nhà, không biết bà chủ về rồi có còn cho mình ở lại làm hay không.
"Cây này thuộc phương Nam, khí hậu Đông Bắc chúng ta quá lạnh làm dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756466/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.