Tang Đồng hốt hoảng, muốn kéo Mục Dung ra nhưng đã không còn kịp nữa.
Rắn Trường Xuân mở ra răng độc sắc bén, đánh trực tiếp vào mắt Mục Dung.
Mục Dung không sợ hãi, hai chân đứng vững vàng, hai tay giang rộng đứng chắn trước mặt Tang Đồng.
Không thể bảo vệ Tang Du là hối hận cả đời của cô, nên bây giờ cô tuyệt đối không để Tang Đồng xảy ra nguy hiểm!
"Đinh đinh đang đang!"
Tiêng chuông vang lên, 'vèo' một tiếng Tang Đồng và Mục Dung bị gió cuốn lên, bóng đen từ đâu lẻn đến trước mặt hai người!
Mục Dung hoa mắt, thừa dịp có khoảng cách Tang Đồng đưa tay đẩy cô ra, lúc này mới thấy có một người phụ nữ đang ngồi trước mắt.
Tiếng giòn vang truyền ra, Hoa Phong Tuyết nắm lấy rắn Trường Xuân, há miệng nhai ngon lành...
Những con cổ chưa kịp xông tới kia khi nhìn thấy Hoa Phong Tuyết thì lập tức tứ tán khắp nơi.
Lại một tiếng chuông vang lên, Hoa Phong Tuyết chậm rãi xoay người
Tựa như năm tháng không để lại dấu vết gì trên người phụ nữ này, đã ngoài năm mươi lại như thiếu nữ, mỹ lệ không gì sánh bằng.
Chẳng qua không biết vì sao tóc bà toàn một màu trắng, không một sợi tóc đen.
Quanh miệng bà dính dịch nhờn màu đen, bên miệng còn ngậm gần một nửa con rắn Trường Xuân, nhìn qua mười phần Khiếp người.
Thấy vậy, Tang Đồng lại hỏi: "Cô thật sự biến sư phụ cô thành cổ?"
Hoa Vân Nguyệt thở dài: "Chuyện này về giải thích sau, được không?"
Đạo gia xem trọng tôn sư trọng đạo, bất kể nguyên nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756449/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.