Trại trưởng trầm ngâm nửa ngày, mở miệng hỏi Hoa Vân Nguyệt: "Cô thấy thế nào?"
"Mặc dù tôi quen biết Tang Đồng không lâu, nhưng bản lĩnh của cô ấy tôi dám chắc." Dừng một chút, Hoa Vân Nguyệt chuyển hướng hỏi Tang Đồng: "Có thể tính ra hạo kiếp này là gì không? Hoặc là...có cách nào phá giải không?"
Tang Đồng cẩn thận đáp: "Chuyện sắp xảy ra tôi có thể mơ hồ đoán được, nhưng xin lỗi không thể nói."
Hắc bà gõ gõ quải trượng, dùng Miêu ngữ nói: "Người ngoại tộc không đáng tin."
Hoa Vân Nguyệt dùng Miêu ngữ đáp: "Chí ít người ta cũng cho biết nguyên nhân cái chết của chú ngốc, đúng không?",
"Không phải tôi làm màu, loại người giống như chúng tôi không thể ăn nói lung tung được, việc liên quan đến mấy trăm mạng người, lỡ đâu một câu thành sấm thì ngay cả tôi cũng bị lôi vào bên trong nhân quả."
Tang Đồng chống khuỷu tay lên bàn, mười ngón giao nhau, suy nghĩ thật lâu rồi nói tiếp: "kẻ địch của các người rất mạnh, đến tôi cũng phải bó tay. Nếu như lời cảnh báo của chú ngố để lại là thật, thì hạo kiếp trong trại các người chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Hoa Vân Nguyệt cau mày dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Tang Đồng, người sau nhẹ gật đầu.
Hai người ngầm hiểu: Hoàng Cương Bất Hoán Thi.
Tang Đồng đột nhiên nhớ tới gì đó: "Xin lỗi đợi một chút." Nói xong thì ra khỏi phòng.
Cô xuyên qua hành lang dài đứng trong sân lấy ra điện thoại vệ tinh.
"Tôi là Tang Đồng."
"Xin chào cục trưởng."
"Xử lý đến đâu rồi?"
"Bốn người thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756433/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.