"Mục Dung, hai mươi bảy tuổi, mấy tiếng trước trúng cổ, thời gian cụ thể không rõ."
"Hai chữ thế nào."
"Mục trong Mộc Quế Anh*, Dung trong Hoàng Dung."
(Mục hay Mộc đều như nha)
Hoa Vân Nguyệt nhịn không được cười ra tiếng: "Cô nói trực tiếp đơn giản không được sao."
Tang Du đỏ mặt thẹn thùng không nói gì.
"Được rồi, tôi bắt đầu cứu người, cô giữ yên lặng."
"Được."
Hoa Vân Nguyệt niệm tên Mục Dung ba lần, sau đó một tay cầm trứng gà, tay còn lại để trên ngọn nến, miệng lẩm bẩm chú ngữ Tang Du nghe không hiểu.
Tang Du che miệng lại, nhìn tay Hoa Vân Nguyệt bị lửa đốt, nghĩ thầm: Cô ấy không đau sao.
Nhưng mà bàn tay Hoa Vân Nguyệt bị lửa đốt hơn ba phút, ngay cả màu cũng không đổi, Tang Du nhớ tới lời Tang Đồng nói, nghĩ trong người Hoa Vân Nguyệt nhất định là có một loại cổ nào đó hộ thân.
Niệm xong chú ngữ, Hoa Vân Nguyệt lại nướng trứng gà thêm một chút, sau đó nâng trứng gà trong lòng bàn tay khều khều, dùng Miêu ngữ nói: "Mau lại đây gặp ta."
Hoa Vân Nguyệt đặt trứng gà trong khay trà, lấy giấy có tên Mục Dung đốt, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Xoay người nói với Tang Du: "Biết nấu cơm không."
"Hả, biết biết."
"Hậu viện có bếp, các người đông người tôi không thể chiêu đãi, tự xử."
"À, được! Vân Nguyệt tiểu thư, Mục Dung khi nào tỉnh."
"Ăn cơm trước đi, mắc công tí nữa không ngon miệng."
Tang Du nghe không hiểu nhìn nhìn Mục Dung đang ngủ say nhẹ gật đầu.
Ở trong phòng bếp cô chọn chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756428/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.