"Tang Du, xin lỗi..."
Tang Du nằm trong ngực Mục Dung lắc đầu: "Có phải em tùy hứng quá không."
"Không có."
"Lòng có chính nghĩa, có trách nhiệm có lòng nhân hậu là ưu điểm lớn nhất của chị nhưng em lại muốn trói buộc chị lại, giống như hôm nay chị phấn đầu cứu được đứa bé còn lấy được thông tin quý giá vậy mà..."
Mục Dung ôm chặt Tang Du, lòng ngổn ngang nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hai người cứ vậy im lặng thật lâu sau đó Mục Dung nhẹ giọng nói: "Em có hối hận không."
"Sao cơ."
"Đi cùng chị ấy."
Tang Du đột nhiên ngồi thẳng dậy khẩn trương nhìn Mục Dung: "Sao chị lại hỏi vậy."
Mục Dung mím mím môi: "Chỉ là..."
"Chị hối hận?"
"Không có!" Sao lại hối hận chứ! Chỉ là cô đau lòng thay Tang Du.
Tang Du nhìn thấu sự bất an trong lòng Mục Dung, áp sát lại gần người cô sờ sờ lỗ tai nhỏ của cô, tai Mục Dung rất mềm nhẹ khều sẽ làm nó rung động, khoé miệng Tang Du khẽ cong nỉ non nói: "Đáng yêu."
Tang Du dùng tiếng địa phương nhưng hai chữ này Mục Dung hiểu, gương mặt cô dần đỏ ửng vẻ mặt mất tự nhiên né né ngón tay của Tang Du.
Tang Du nhìn sườn mặt xinh đẹp của Mục Dung, kiên định nói: "Em không hối hận, vĩnh viễn cũng không hối hận."
Mục Dung nghe câu này có chút rạo rực, quay đầu hôn đôi môi nàng. Tang Du leo lên người cô, dang hai chân quấn quanh hông Mục Dung, tay ôm cổ cô, Mục Dung sợ Tang Du ngã nên vòng tay ôm lấy eo thon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756423/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.