Mục Dung xuyên tường đi vào nhà, tìm kiếm người con gái hiểu tiếng phổ thông kia, trực giác của cô nói: Cô gái đó là chìa khoá giải đáp thắc mắc.
Lúc xuyên vào một căn nhà khác, cô nhìn thấy một bà lão đang nằm rạp trên đất vẻ mặt đau đớn, theo bản năng cô muốn đi lại đỡ bà nhưng nhớ ra bản thân đang ở trạng thái hồn thể liền ngồi xổm bên cạnh bà lão.
"Bà ơi, bà hiểu con nói gì không?"
Bà lão bổng ngẩng đầu làm Mục Dung đổ mồ hôi lạnh.
Con mắt bà không có tròng đen, chỉ có một màu trắng.
mặt đầy nếp nhăn biểu cảm quỷ dị không biết là đang khóc hay cười, khoé miệng chảy nước bọt, hừ hừ phát ra tiếng rên.
Bà lão tự nhiên vươn tay cào Mục Dung một cái, móng tay bà sắc bén xé rách ống tay áo, cánh tay mảnh khảnh của cô lưu lại ba vết cào.
Mục Dung khiếp sợ không thôi, bà lão này có thể chạm vào cô sao!
Cô che cánh tay xuyên tường đi ra ngoài, cố gắng tránh né để thôn dân không phát hiện, kiên trì tìm kiếm cô gái kia.
Dùng tốc độ nhanh nhất lục soát cả thôn cũng không thấy cô gái đâu, đang lúc bực mình thì đột nhiên cô nhớ tới tình huống từng xảy ra trong thế giới của Bát Chỉ Kính, lại bắt đầu tìm kiếm tầng hầm của từng nhà, cuối cùng ở tầng hầm của một căn nhà rách nát tìm thấy cô gái lúc sáng.
A Miêu liên lạc với cô đúng vào lúc này, Mục Dung ôm lấy cánh tay bị cào, mồ hôi rịn đầy trán.
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756421/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.