"Cẩu Đản, nếu như ta chết thế giới này sẽ sụp đổ đúng không?"
"...ta không phải tên Cẩu Đản, thế giới này là do ta sáng tạo ra, da ngoài không còn xương, bấu víu vào chỗ nào?"
"Ngươi có cách thoát ra khỏi đây đúng không?"
Mọi người nhìn Mục Dung nói chuyện một mình nhưng không có ai xen vào.
"Ngươi có thể điều khiển ta để mở ra đại môn thông ra bên ngoài, sau khi ngươi chết thế giới này cũng sẽ biến mất theo, oan hồn ở đây sẽ được thả ra."
Mục Dung hơi hơi nghĩ đến, quả nhiên ở cách đó không xa xuất hiện một cánh cửa.
"Mọi người đi qua cánh cửa đó sẽ ra được bên ngoài, Tang Du ở lại."
Trước đó Mục Dung đã nói rõ, muốn Tang Du ở lại có ý gì ai cũng biết.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mục Dung không thương lượng với bất kỳ ai đã tự hạ quyết định.
Làm tất cả mọi người trở tay không được, nếu như cho Tang Đồng lựa chọn, cho dù tốn chút công sức cũng sẽ bảo đảm cho Mục Dung, giết hết những oan hồn này.
Tang Đồng không muốn để Tang Du đối diện với cảnh tượng này, tự tay giết người mình yêu sẽ trở thành ám ảnh trong lòng nàng, cô muốn làm thay, nhưng tự vấn với lòng nhiều lần: Thật sự cô có thể ra tay với Mục Dung sao?
Cuối cùng, cô đành phải tôn trọng quyết định của Mục Dung.
Thời gian không còn nhiều, để hai người họ tâm tình một chút cũng tốt.
Tằng Thiên Hàm vỗ vỗ bả vai Mục Dung, chạy đến ôm hai vị lão nhân gia: "Cha, mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756404/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.