"Chú Thiết Sơn khách sáo quá, chú đến được là tốt rồi à." 
Triệu Thiết Sơn vỗ vỗ cánh tay Tằng Thiên Hàm, kích động nói: "Lão già mù như chú cũng may Lưu gia miễn cho thuế đất nên mới có thể sống, nhiều năm qua Ngô gia chiếu cố, bốc thuốc chuẩn bệnh cũng không lấy tiền của chú, con tự thân đưa thiệp mời làm sao chú có thể không đi." 
Tằng Thiên Hàm thuận thế ôm lấy cánh tay Triệu Thiết Sơn, thân thiết nói: "Chú Thiết Sơn, để con đỡ chú." 
"Aiz aiz, đừng làm vậy, hôm nay là tiệc của con, để Thúy nhi dìu chú được rồi." 
"Chú Thiết Sơn, con muốn mượn chị Thúy Lan một lát ạ." 
"Cái thằng nhóc này, con lớn hơn nó nửa tuổi đấy, kêu nó em là được rồi." 
"Là như vậy, Đông Mai là độc nữ trong nhà không có chị em gì, hôm nay nhiều khách con sợ em ấy đợi đến buồn tẻ, chú xem có thể để Thúy Lan đi vào nhà nói chuyện với em ấy không ạ." 
Tằng Thiên Hàm khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, cho dù Tang Đồng từng nói: "Chỉ cần dân bản địa ở đây cảm thấy hợp lý thì thế giới này sẽ không sụp đổ." 
"Cái này..." 
"Tôi là người xui xẻo, nếu không phải do cậu bật tiện thì tôi không nên xuất hiện ở đây, càng không nên quấy rầy cô dâu." 
Triệu Thiết Sơn cũng hùa theo: "Đúng vậy, nha đầu trong thôn có rất nhiều, Thúy nhi còn chưa chịu tang chồng xong, một hồi tụi chú ngồi một chút là phải về." 
Tằng Thiên Hàm kinh ngạc nhìn Tang Du, không biết nàng đang muốn làm gì. Hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756400/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.