Mục Dung đang miên man suy nghĩ thì hai chân đột nhiên lảo đảo làm đứt suy nghĩ của cô, cơ thể Hứa Đại Nha rất yếu, không biết tại sao cô lại tạm thời biến thành Hứa Đại Nha còn phải 'kế thừa' thân thể yếu đuối này.
Mục Dung nhìn em trai đang nắm lấy tay cô, âm thầm thán phục: Hứa Cẩu Đản tuy tuổi nhỏ nhưng khoẻ ghê.
Cô bị Cẩu Đản kéo một mạch về tới gần nhà, thấy mẹ Hứa đang đứng ven đường lo lắng nhìn xung quanh, mẹ Hứa vừa nhìn thấy bọn cô thì bước nhanh tới: "Nha đầu, thân thể chưa khoẻ đã chạy ra ngoài chơi, cũng may chú Thiết Căn nói với mẹ, lỡ xỉu giữa đường thì biết tính sao."
Mẹ Hứa không nói thêm gì dắt Mục Dung vào nhà, Hứa Cẩu Đản không đi theo, có lẽ thấy mẹ về không có trứng ăn nên lại đi ra ngoài chơi.
Đi vào trong sân, cảm xúc nôn nóng của mẹ Hứa mới tan đi, khôi phục lại dáng mẹ hiền.
"Đại Nha, trưa nay chúng ta ăn cơm với rau dại và canh nha."
"Dạ."
Mẹ Hứa đi vô phòng bếp, Mục Dung đứng trước hàng rào nhìn đường đất trước cửa, vào giữa trưa từng nhà đều nổi lên khói bếp.
Thỉnh thoảng nhìn thấy trên đường có mấy anh nông dân tay vác nông cụ về nhà ăn cơm, cũng nhìn thấy mấy người phụ nữ lưng vác giỏ trúc đem cơm ra ruộng.
Mục Dung cười với bọn họ, bọn họ cũng cười với cô, những người này rất chân thực, cả cái bóng người cũng rất chân thực.
Mục Dung nhìn đường đất trước mặt trầm tư, bên tai vang vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756396/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.