Mục Dung vứt khăn chạy tới ôm sau lưng Tang Du: "Tang Du, em bình tĩnh lại!"
Tang Du không những không nghe khuyên, ngược lại càng nóng thêm trở tay thụt cùi chỏ vào người Mục Dung.
Bị đánh vào bên hông, Mục Dung đau đến đổ mồ hôi lạnh, một tay đặt vào chỗ bị đánh một tay ôm cứng Tang Du lại.
Cơn đau làm Mục Dung gập cả người, đành phải áp sát người lên Tang Du, cằm tựa lên vai nàng, đau lòng nói: "Đến cả chị em cũng không cần sao?"
Lời vừa dứt, mắt Tang Du loé lên sáng tím, Tang Du chậm rãi khôi phục tinh thần.
"Chị Đồng Đồng?"
Tang Đồng vừa định nổi quạo thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Tang Du nhớ lại hành vi của mình liền kinh ngạc xoay người, nhìn thấy Mục Dung bị đau, vô cùng hối hận: "Xin lỗi, xin lỗi, em cũng không biết em bị làm sao nữa, chị có đau lắm không? Em đánh trúng chỗ nào? Để em nhìn một chút!"
Mục Dung vịn bả vai Tang Du thở phào, nhịn đau cười: "em ổn chưa?"
"Em đỡ chị ngồi xuống."
Tang Du đỡ Mục Dung ngồi xuống ghế, không để ý bên cạnh có người liền xốc áo Mục Dung lên xem.
Xương sườn Mục Dung bầm đỏ một mảng, trung tâm vết thương hiện lên màu xanh.
Mục Dung nắm tay Tang Du lại, tự kéo quần áo xuống: "Không sao, em đánh không đau."
Mắt Tang Du phiếm hồng, cúi đầu: "Xin lỗi."
Mục Dung sờ đầu Tang Du, sau đó trượt xuống khẽ vuốt mặt nàng: "Chị biết em không cố ý, đừng tự trách."
Tang Du chật vật nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756387/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.