Mục Dung tiến vào cảnh giới vạn vật bất xâm, một người một bút vẽ pháp tường, dường như lúc này thiên địa không hề tồn tại.
Cô viết rất chậm, mỗi một bút đều dùng rất nhiều sức lực, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, đến cả Tang Đồng đang gấp cũng không kìm lòng được mà chậm lại động tác chuẩn bị, sợ hãi nhìn Mục Dung.
Trước đêm nay Tang Đồng cùng lắm chỉ xếp Mục Dung vào loại 'Niệm lực mạnh mẽ', nhưng pháp tường trước mặt cô đã dư sức nâng Mục Dung lên một tầm cao mới rồi
Người sống trên đời thân thể vốn đã không thuần túy, sống ở thời đại này niệm lực càng không có khả năng tinh khiết đến vậy.
Mục Dung vẽ ra pháp trường này, có thể nói là đã đạt giới hạn cực độ của nhân loại, thậm chí ẩn chứa bên trong nó còn có chút phá giới hạn con người.
Những thành viên trong cục bị Tang Đồng gọi đến ít nhiều gì cũng có chút năng lực, bọn hắn kinh ngạc nhìn Mục Dung, miệng không ngậm lại được
Trong đám người kinh ngạc đó có một người chú ý thấy Mục Dung mặc hắc bào, chân lại không chạm đất liền hoảng sợ nói: "Âm sai? Người Phong Đô????"
Tang Đồng không vui cau mày, ra hiệu cho đối phương rời đi.
Bất quá Mục Dung không bị những người này quấy rầy, pháp tường đã vẽ xong phân nửa, thân thể của cô khe khẽ run rẩy.
Huyệt thái dương đau nhức không thôi nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, phù văn thần bí trong đầu Mục Dung tựa như bị sự kiên trì cứu người của cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756375/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.