: Thẳng thắn.
"Ai nha, bé con vẫn còn nhớ bà bà sao, trên núi có chút chuyện một mình bà phải trấn thủ cả hai ngọn núi tạm thời không thể phân thân, nên bà để đám nhỏ này đưa hai người đến cho tụi con."
Lời nói xong, đám rắn chuột trong sân tự động tách ra làm hai, lúc này mọi người mới phát hiện, đại quân rắn chuột này là đang bảo vệ thứ gì đó.
Trong đống đất là một con rắn hoa nhỏ xíu dài chừng mười mấy cm, thứ còn lại là...
"Mục Dung!"
Tang Du vứt bỏ sợ hãi trong lòng, chạy đến bên trong đàn chuột, Mục Dung hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng biệt an tĩnh nắm dưới đất không chút phản ứng.
Tang Đồng cũng giật mình, chẳng lẽ đêm qua mình nói nặng quá nên làm đầu gỗ này nghĩ quẩn tìm đến cái chết sao?
"Mục Dung?". Tang Du quỳ gối bên cạnh Mục Dung, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt Mục Dung, nhưng ngón tay lại xuyên qua hồn thể của cô ấy
Khôi bà bà lại nói: "Bà bà vận dụng hết pháp lực mới có thể đem hồn thể của Mục Dung về đây, tiểu xà hoa bên kia là Liễu Nhị nương tử, Liễu Thiên Giao, các con đã gặp rồi đó."
Tang Đồng nhíu mày thoáng nhìn tiểu xà nằm dưới đất, tuy cô không phải đệ tử Mã gia, nhưng cũng hiểu sơ vài thứ, trong Ngũ Đại gia tộc mà lót chữ 'Thiên' tức là người có sức mạnh chiến đấu cực mạnh, ví như mấy vị Thường Thiên Mãng, Hồ Thiên Phách đều là những người có danh có tiếng trong cục, sao bản thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756351/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.