: Gặp nhau sớm hơn. 
Tang Đồng dựa vào ghế, thở dài mấy hơi. 
Mục Dung nói đúng, hơn nữa trong cục cũng có quy định, trừ phi là tình huống cực đặc biệt, nếu không thì không thể tiết lộ sự tồn tại của cục xử lý. 
Biện pháp dùng tình thân cảm hoá không dùng được, làm sao đây? 
Mục Dung rất vui vì Tang Đồng nghe theo ý kiến của cô, trở lại chỗ ngồi tự mình suy nghĩ. 
Nếu mình là mấy đứa nhỏ kia... 
Mắt Mục Dung loé sáng, treo bảng tạm nghỉ buôn bán. 
"Tang Du, có thể giúp tôi một việc không?" 
"Cô nói đi." 
"Mua dùm tôi vài cuốn truyện cổ tích và mấy đồ ăn vặt trẻ con thích ăn." 
"Ừm." 
Tang Đồng hỏi: "cô muốn làm gì?" 
"Chúng ta thử cách dỗ trẻ con đi!" 
"Cũng được để tôi đi với Du nhi." 
Hai chị em nhà họ Tang đi rồi, Mục Dung ngồi xếp quần áo và đồ chơi trẻ con, tốc độ xếp của cô rất nhanh, nhưng làm hết sức chăm chú. 
Hai chị em mang theo bao lớn bao nhỏ trở về, bên trong cửa hàng đã chất đống đống thành phẩm. 
Đủ loại quần áo đồ chơi con nít, bé trai thì có máy bay, xe hơi, bóng da, bé gái lại thích búp bê, gấu nhồi bông. 
Ngay lúc Mục Dung đang xếp kẹp tóc xinh xinh thì nghe thấy tiếng mở cửa, đầu cũng không ngẩng, nói: "Tang Đồng, phiền cô thuê một chiếc xe chở mấy thứ này qua đó, tối nay chúng ta thử lại." 
"Ừm, để tôi gọi cho Trương Giai Giai." 
Mục Dung đem thùng sắt chuyên đốt vàng mã ở sân sau mang lên xe, đợi đến khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756330/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.