: Cầu người cầu mình 
Tang Du và Mục Dung trăm miệng một lời kinh ngạc hét lên, Tô Tứ Phương than nhẹ một tiếng: "A Di Đà Phật, năm tháng nhẫn tâm, vị Tần thí chủ này...thật đáng tiếc." 
Tần Hoài An đụng đầu tự vẫn, trên thân cây quế nhuộm đỏ một mảng máu tươi, tắt thở tại chỗ. 
Đột nhiên, một màu xanh lục bao phủ toàn bộ thi thể Tần Hoài An. 
"chuyện gì vậy?" 
La Như Yên giải thích: "Cây quế này ở bên ngoài miếu mỗi ngày đều lắng nghe Phật kinh, hưởng chút hương hỏa rất có linh tính, nó hút hồn phách của Tần Hoài An vào, đáng tiếc cây cối tu luyện cần trăm ngàn vạn năm, Tần Hoài An bị phong ấn bên trong cây quế, chính nàng ta cũng không biết mình đã chết bao lâu." 
Sau đó rất nhiều năm qua đi, quốc gia được thống nhất. Tiếp đó đến giai đoạn nhân dân nổi loạn phản động, miếu nhỏ ngoại thành bị mọi người đập phá, đồ vật trong miếu cái bị đốt cái bị hủy, cũng may cây quế không bị đốn ngã. 
Thời gian âm thầm trôi qua, lại qua thêm năm mươi năm, gió xuân cải cách thổi qua thành thị nhỏ này, cây quế Tần Hoài An đang cư trú hóa thành khu đang phát triển, cây quế bị đốn hạ, linh hồn của Tần Hoài An được giải thoát. 
Cô nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh như nhìn thấy quái thú, ô tô inh ỏi chạy loạn, quần áo và kiểu tóc quái dị của mọi người, lâm vào thế không biết nên làm gì. 
Cô không biết cô đang ở đâu, cũng không biết năm đó là thời đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756325/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.