La Như Yên trăm mối ngổn ngang không lời giải đáp, lẩm bẩm nói: "Tình cảm của nhân loại quá sức phức tạp, uổng tớ tu luyên ngàn năm lại chỉ có thể học được có ba phần." 
Mục Dung đang ngủ say nghe được âm thanh xích sắt quen thuộc, một giây sao linh hồn liền bị kéo ra khỏi thân thể. Tang Du nhìn thấy một sợi xích sắt xuyên tường bay vào, tốc độ cực nhanh buộc vào Mục Dung, nàn chạy theo đến bên cửa sổ, bên ngoài lại không có bóng người nào. 
"Mục Dung? Mục Dung!" Tang Du chạy lại bên giường muốn gọi Mục Dunh tỉnh lại, nhưng người trên giường hô hấp vẫn đều đặn, chỉ số trên dụng cụ theo dõi vẫn bình thường, chỉ là gọi hoài không dậy. 
"Yên Yên làm sao giờ?" 
"Gọi cho chị cậu đi." 
Mục Dung bị tỏa hồn liên buộc chặt, cảnh sắc trước mặt thay đổi không ngừng, cô nhìn về phía trước nhưng không thấy được chủ nhân của nó. 
Uy lục và chiều dài của tỏa hồn liên phụ thuộc vào năng lực của chủ nhân, cảnh sắc dưới chân Mục Dung rất quen thuộc, chính là đường đến Phong Đô. 
Có thể lấy tỏa hồn liên từ Phong Đô bay đến dương gian để câu người, đưa mắt tìm kiếm khắp Phong Đô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mục Dung không giãy dụa nữa, đại khái cô cũng đoán ra được là ai đang trói mình. 
'Rầm' một tiếng, Mục Dung ngã ầm lên trên phiến đá. Tỏa hồn liên được cởi bỏ, Mục Dung từ dưới đất bò dậy, cúi đầu, quỷ củ quỳ xuống. 
Phía trước truyền đến giọng nói lạnh lùng: "Ngẩng đầu lên." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756306/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.