Tang Du nhìn Mục Dung đang dựa vào mình. Tứ Xuyên và Đông Bắc, một Nam một Bắc. Khoảng cách như cái đường chéo vậy mà cũng để nàng gặp được Mục Dung. 
Nếu vậy giữa nàng và Mục Dung là gì? 
Là duyên, là ân, hay là nợ? 
..... 
Sau khi xong xuôi, Tang Đồng tuyên bố khai tiệc bầu không khí mới dần trở nên vui vẻ. Cô nắm lấy váy đỏ xinh đẹp ngồi xuống bên cạnh Tang Du, uống một ly nước lọc, nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Tang Du, đồ ăn trên bàn hai chị em đều không đụng đến. 
Tiệc hơn phân nửa Mục Dung mới trở về. 
Sau khi hồn về nhục thể, Tang Đồng đề nghị đi về, hai nhà xem cô như khách quý, tiễn đến tận cửa. 
"Tang đại sư, cám ơn ngài." 
"Đừng khách sáo, tôi có nhận thù lao mà, nếu như có thể còn nhờ giới thiệu việc làm ăn cho." 
"Nhất định rồi." 
"Nói thêm một câu." 
"Ngài cứ nói." 
"Hai vị không cần quá khó chịu, Lý Lâm cùng thế giới này duyên phận đã tận, cô ấy đã đi nơi cần đi rồi, cũng may hai vị còn một đứa con gái, một nhà ba người nên vui vẻ chung sống." 
Lên xe Tang Đồng hỏi: "Du nhi có đói bụng không?" 
"Dạ, một chút ạ." 
"Chị mời hai người đi ăn tiệc, okie không?" 
"Thật ạ? Ăn gì á?" 
"Lẩu cay~~~" 
"Mục Dung đi chung nha." 
"Mục Dung cũng đói mà đúng không? Bận từ sáng đến giờ rồi, phải cùng đi." 
"Ừm." 
Tang Du vui vẻ hỏi: "Ở thành phố Sơn Dương quán lẩu nào ngon nhất?" 
"Tôi cũng không rõ." 
Mặc dù Mục Dung sinh ra và lớn lên ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tu-than/1756276/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.