Tới lúc này, Lục Thời Niên mới ý thức được Giản Du có gì đó không ổn.
Hắn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ôm khuôn mặt Giản Du cẩn thận nhìn vào mắt cậu, hai mắt mờ mịt mông lung, xung quanh còn phiếm hồng bất thường, đặc biệt là phần đuôi mắt, đỏ ửng diễm lệ.
Cậu không ngừng thở dốc, đôi môi hé mở, hàng lông mi khẽ động đậy theo từng hơi thở, giống như một chú bướm lỡ va vào bình rượu rồi vô tình uống say, bay lượn nghiêng ngả, rồi không còn cách nào khác phải đậu xuống bên cửa sổ để nghỉ ngơi.
Hương rượu thơm nồng lan tỏa tràn ngập vườn xuân, sự mê hoặc cuốn theo cơn gió.
Hiệu quả của rượu tới chậm, nhưng sức lan rất rộng, Lục Thời Niên cảm thấy mình như càng lúc càng say.
"Không phải là đã ổn rồi sao?"
Hắn cụng trán với Giản Du, hai hơi thở nóng bỏng va chạm nhau, khiến bầu không khí vô tội bị ảnh hưởng, bắt đầu nóng dần lên: "Sao lại bị thế này rồi?"
Có thể làm ra chuyện như chủ động xin thuốc và uống thuốc rồi gọi người về nhà đã gần như tiêu tán hết sự can đảm và xấu hổ của Giản Du rồi, bảo cậu phải tự mở miệng thừa nhận chuyện đó thì hoàn toàn không có khả năng.
Cho nên để trốn tránh vấn đề này, cậu lựa chọn trực tiếp bịt miệng Lục Thời Niên lại, quỳ xuống ghế sofa nhào vào cái ôm của hắn, ý muốn ôm hôn lấy lòng để cho qua chuyện.
Mồi lửa chạy dọc kíp nổ, đôi mắt sâu thẳm của Lục Thời Niên như bị cô lập khỏi ánh sáng, tia lửa càng mạnh, ánh mắt hắn càng trở nên tối tăm.
Hắn ôm lấy Giản Du, hưởng thụ sự nhiệt tình và chủ động hiếm thấy của đối phương, đợi đến khi Giản Du hơi mệt rồi dựa hẳn vào người hắn, hắn mới hóa thành một kẻ săn mồi cẩn thận tới gần con mồi của mình, khóa chặt gáy cậu.
"TDL bảo anh là thí nghiệm đã kết thúc rồi."
Hắn mổ mổ lên khóe miệng Giản Du, kéo giãn khoảng cách một chút, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Bé con, lần này chắc là anh không cần phải dừng giữa chừng cho em uống thuốc đúng không?"
Giản Du thiếu kiên nhẫn nhắm mắt vào, rồi lại mở ra, giấu khuôn mặt mình vào bóng tối thay lời đáp lại, nhỏ giọng nói: "Không cần, em không cần thuốc ức chế."
Sợ nói vậy hắn còn chưa hiểu, cậu dứt khoát nói: "Lần này anh muốn làm gì... cũng đều được cả!"
Âm tiết cuối cùng còn chưa kịp thoát ra, Giản Du đã bị Lục Thời Niên nhéo má ép buộc quay mặt về, thô bạo mút lấy đôi môi cậu.
Hàm răng chà xuống môi dưới đau nhói, cậu thậm chí còn không có cả thời gian để thở hổn hển, đã bị đối phương hôn càng sâu hơn.
Hệt như toàn bộ gông xiềng trói buộc trên người đều đã bị tước bỏ, có thể không cần kiêng nể gì mà giải phóng tất cả lòng tham không đáy của mình.
Hơi thở của hắn chôn lấp không gian, Giản Du bị bao phủ ở bên trong không chút kẽ hở, tới khi hắn nhận ra sự bất cẩn của mình thì đã quá muộn.
"Đi tắm rửa trước đã."
Lục Thời Niên nhẹ nhàng bế cậu lên mang vào phòng tắm, gạch lát sàn lạnh lẽo, cậu đi chân trần vừa mới chạm xuống đất thì đã bị Lục Thời Niên nhấc lên để cậu giẫm lên mu bàn chân hắn.
Nước từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Giản Du dựa lưng vào bức tường cứng, bị nhốt trong cái lồng mà Lục Thời Niên tạo ra, buộc phải tiếp nhận yêu thương tràn ngập của hắn.
Giản Du đặt tay lên vai hắn, không chịu nổi mà phải ngửa đầu lên để thở gấp, Lục Thời Niên buồn cười cúi xuống cắn lên yết hầu cậu.
Ánh sáng trong phòng tắm bị khúc xạ bởi sương mù và những giọt nước ngưng tụ trên mặt kính, nhấn chìm ánh mắt Giản Du vào sự mông lung.
Đầu ngón tay rủ xuống yếu ớt xong lại chậm rãi siết chặt, cắm sâu vào bả vai Lục Thời Niên, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra, bên dưới là làn da trắng nõn, mỗi khớp xương đều phiếm hồng như vương cánh hoa đào.
Hai mắt cậu nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, biểu cảm vừa như thống khổ lại giống như vui sướng, mi mắt cậu rủ bóng, hệt như một chú bướm sắp phá kén chui ra, che giấu hàng mi run rẩy ở bên trong.
Bề mặt sứ của bồn rửa mặt lạnh lẽo, vừa ngồi lên đó, Giản Du đã bị lạnh đến mức cuộn tròn ngón chân, gót chân cậu ấn chặt vào hõm eo Lục Thời Niên.
Cậu ngẩng đầu lên, gáy tựa vào mặt gương, xoa xoa lớp sương nước đã ngưng tụ trên đó lên xuống thành từng giọt rồi nhỏ giọt xuống, tụ lại trong rãnh bồn rửa, bàn tay chống phía sau của Giản Du dính đầy vệt nước.
Lục Thời Niên nhìn thấy được, bèn nắm lấy tay cậu hôn vào lòng bàn tay, sau đó lại nắm cổ tay cậu đè lên gương, cọ lên mấy giọt nước đọng.
Bắp chân Giản Du lần đầu tiên bị chuột rút.
Lục Thời Niên giúp cậu xoa xoa chân, hít sâu một hơi sau đó kéo khăn tắm khô bên cạnh lau khô hết nước trên người mình, rồi bắt đầu cẩn thận lau tóc và tai cho Giản Du.
Nhịp thở của Giản Du hỗn loạn, thỉnh thoảng lại thở dốc vì kinh ngạc trước động tác chà lau của Lục Thời Niên, thẹn quá hóa giận mà nghiêng đầu cắn lên cổ tay hắn một cái: "Anh ra ngoài trước đi!"
Lời vừa nói ra, chính bản thân cậu cũng ngây người.
Chưa bao giờ nghĩ rằng thứ âm thanh như vậy lại phát ra từ cổ họng cậu, khàn khàn, mềm mại, tràn đầy hương vị mà dăm ba câu văn không thể miêu tả được.
Lục Thời Niên cũng sững sờ.
Cuối cùng hắn lau chóp tai của Giản Du, bình tĩnh đặt khăn trở lại vị trí cũ rồi bế Giản Du lên đưa về phòng: "Xin lỗi, bé yêu, đêm nay chắc anh không nhịn được rồi."
Ánh đèn trong phòng không khá hơn đèn sợi đốt trong phòng tắm, quầng sáng tràn ngập mùi vị ấm áp của hoàng hôn, rải rác khắp mọi ngóc ngách.
Sau lưng Giản Du là ổ chăn bông, xúc cảm mềm mại dưới thân lấy đi tất cả sức lực của cậu.
Lục Thời Niên hôn lên mắt cậu: "Em cắn anh cũng được, nhưng chắc là anh không dừng lại được đâu."
Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy mặt trăng thoắt ẩn thoắt hiện, Giản Du dường như đang nằm trong thủy triều lên xuống do mặt trăng dẫn dắt, cơn sóng tận tình vỗ lên người cậu, bọt sóng thì càng lúc càng kéo cậu xuống vùng nước sâu hơn.
Đôi mắt người ngạt nước đẫm lệ, sức cùng lực kiệt, đầu ngón tay không thể cử động, không thể mở miệng nói, chỉ có thể hô hấp theo bản năng.
Ánh trăng không chê đại sự xem náo nhiệt, ra lệnh cho một đợt sóng biển rào rạt đánh tới, nước biển nóng sực và cơn sóng cùng ôm chặt cậu chìm xuống, không còn cách nào khác ngoài chấp nhận nó.
Bọt nước như đang đâm vào mọi khe hở trên người cậu, tới khi cậu sắp chết ngạt, những tiếng cầu cứu nức nở gian nan bật ra, ánh trăng nghe xong cũng khó mà mềm lòng được, chứ đừng nói đến những cơn sóng đã đánh ra là không thể ngừng lại.
Khi vành tai bị hôn lên, Giản Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đẫm lệ mờ mịt.
Bóng cây đung đưa theo gió đến tận bình minh, một tảng mây thong thả trôi qua, che khuất hơn phân nửa ánh trăng.
......
Mặt trời lên cao, Giản Du tỉnh lại trước.
Toàn thân cậu như bị nghiền nát, động đậy ngón chân cũng thấy nhức, nâng cánh tay lên cũng mệt, ngay cả cử động nhỏ như mở mắt cũng khiến cậu mỏi mệt khó tả.
Cơ thể như bị đào rỗng.
Đã vậy sau lưng còn có một có thể nóng rẫy bám chặt, một đôi cánh tay trói cậu như một cái vòng sắt, như thể cậu là thứ gì đó quý giá như búp bê nhân sâm, lỡ buông tay là sẽ giơ chân bỏ chạy.
Mẹ nó, tên đầu sỏ lại còn ngủ ngon như này nữa chứ.
Giản Du giận đến phát khùng, khó chịu muốn đẩy cái tay chết tiệt kia ra, nhưng đáng tiếc là lại chẳng có tí sức nào, không đau không ngứa, đánh hắn cũng chẳng xi nhê gì, cùng lắm là làm hắn tỉnh.
Hai mắt Lục Thời Niên hé mở một giây xong lại khép vào, cánh tay càng siết Giản Du chặt hơn, trông giống một con lười đang ôm cọc gỗ.
"Bé Du ơi anh mệt quá."
Hắn nửa mơ nửa tỉnh, theo bản năng hôn lên gáy Giản Du, sau đó vùi mặt vào đó, giọng nói lười biếng khàn khàn: "Ngủ với anh thêm một lúc nhé?"
Giản Du: "Anh mệt hả? Mệt cái con khỉ!"
Câu nói phát ra vụn vỡ, Giản Du mở miệng xong mới kinh phát hiện giọng nói của mình thế qué nào lại hỏng thành cái dạng này?!
Tất cả đều tại cái tên cầm thú khốn nạn này.
Lục Thời Niên nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Bé Du, anh chống đẩy cả đêm hôm qua đấy."
Giản Du: "....."
Lục Thời Niên: "Phục vụ em suốt cả một đêm."
Giản Du: "........."
Thật là muốn cắn chết hắn.
Tối qua tôi đã gào bao nhiêu lần dừng lại đi, anh không nghe.
Tối qua tôi nói tôi không chịu nổi bao nhiêu lần, anh không nghe.
Tối qua tôi khóc đến vỡ giọng cầu xin anh làm chậm một chút thôi, anh vẫn không chịu nghe.
Vậy mà giờ anh nằm than mệt mỏi vì phục vụ tôi cả đêm?
Có còn là tiếng người nữa không?
Giản Du hít thật sâu một hơi lấy tinh thần, sau đó sút một cước qua, Lục Thời Niên suýt chút nữa bị cậu đá xuống giường, mà cậu thì cũng chẳng khá hơn là bao— cơn đau nhức ập tới.
Con mẹ nó.
Giản Du thống khổ che mắt lại.
Lục Thời Niên thấy vậy thì nhíu mày: "Em sao vậy? Có phải còn đau không?" hắn là người thuộc trường phái hành động, lập tức muốn giúp cậu xoa xoa.
Giản Du cuộn mình lại trong chăn bông rồi xoay người, che đầu che mặt, thề sống thề chết bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình: "Không đau, anh đi nấu cơm mau đi, sắp chết đói rồi."
Hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, quả thật sắp qua giờ ăn trưa, hắn đói thì thật ra cũng chẳng sao, nhưng hắn không thể để cục cưng của mình đói cùng mình được.
Sờ sờ trán Giản Du, đảm bảo nhiệt độ bình thường không sốt rồi hắn mới yên tâm xuống giường: "Ngoan, nếu mệt thì ngủ tiếp một lúc, nấu cơm xong anh gọi em."
Lục Thời Niên rời khỏi phòng, cửa đóng rồi Giản Du mới kéo chăn xuống giải phóng hô hấp.
Một nguồn nhiệt khác trong chăn biến mất, cậu mới có cảm giác giường này quá rộng và trống rỗng. Được ôm cả một buổi tối, đột nhiên được tự do hành động thế này lại có chút không quen.
Cơ thể nặng nề chìm xuống giường khiến cậu không biết rốt cuộc mình mệt hay buồn ngủ, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc rồi xuống giường, kết quả là cậu lại thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cậu tỉnh lại một lần nữa là vì Giản Dữu Dữu đã ăn uống no nê xong nên muốn lên giường đi dạo. Lục Thời Niên vẫn chưa tới gọi cậu, có lẽ là vẫn chưa nấu cơm xong.
Giản Du chuẩn bị rời giường—
Sao mà nó khó khăn quá.
Thôi kệ, cậu nhắm mắt lại,
Bình tĩnh, bình tĩnh nào, không được nổi giận, sinh nhật hắn mà, mở quà mạnh bạo một tí cũng là điều dễ hiểu.
Bạn trai là mình chọn.
Bạn trai là mình chọn
Bạn trai là mình chọn.
Được rồi.
Miễn cưỡng chịu được.
Xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, cậu mới phát hiện ra trên người đều đã sạch sẽ thơm tho, quần áo cũng đã được thay một bộ mới.
Mà không đúng, đâu phải một bộ.
Không biết là do hắn lười hay có tâm tư gì khác, hắn chỉ mặc cho cậu một cái áo sơ mi trắng nhìn quen quen.
Mặt Giản Du đen thui.
Cậu không nhớ được Lục Thời Niên bế cậu đi tắm rửa thay quần áo lúc nào, ký ức cuối cùng trước khi ngủ đó là Lục Thời Niên ôm cậu ngồi trên người hắn, gặm cắn sau cổ cậu y như chó.
Từng hình ảnh ái muội hiện ra, nối liền với nhau như một bộ phim chiếu trong não bộ, rõ ràng đến mức cậu không dám nhìn thẳng.
Một giây sau, Giản Du suy sụp che mắt mình lại.
Khốn nạn, sao cậu lại có thể phát ra được cái thứ âm thanh đó? Thân thể cậu làm thế quái nào lại có thể hùa theo hắn được như vậy chứ? Cứ như bị quỷ nhập hồn đoạt xác vậy.
Nếu biết trước thì đã chẳng uống cái thuốc kia, giờ thì lịch sử đen tối cả đời không tẩy nổi.
Giản Dữu Dữu không biết cậu đang làm gì, nó nhảy xuống giường cọ cọ bên chân cậu, hẩy hẩy đuôi ngồi xuống, Lục Thời Niên gõ cửa đi vào: "Cơm nấu xong rồi bé Du ơi~"
Thân thể có thể mất, nhưng thể diện thì tuyệt đối không thể!
Giản Du lập tức bỏ tay xuống, làm ra vẻ bình tĩnh không có gì xảy ra: "Biết rồi, em chuẩn bị một chút rồi ra luôn."
Lục Thời Niên không rời đi, ngược lại ánh mắt hắn còn dừng lại ở vết đỏ trên đùi cậu, thành thật khen ngợi: "Bé Du, chân em đẹp lắm."
Giản Du không nhìn thấy tình trạng trên đùi mình, cậu chỉ nghĩ rằng hắn đang thật sự khen chân mình đẹp nên trợn mắt: "Trò lưu manh đấy em nghe rồi, đổi cái khác đi."
Cậu muốn đứng dậy, nhưng trọng lượng cơ thể vừa đè lên chân, hai chân liền run rẩy dữ dội, cậu loạng choạng chuẩn bị ngã trở lại giường thì bị Lục Thời Niên nhanh mắt lẹ tay bước tới ôm lấy.
Cổ áo tán loạn mở ra, quang cảnh dưới áo không khác mấy so với trên đùi.
Trông cậu hệt như đã bị hắn đánh dấu, gióng trống khua chiêng tuyên bố người này là của hắn.
Ây dà, hạnh phúc ghê ~
Lục Thời Niên cười tủm tỉm: "Sao chân còn mềm thế này?"
Vừa rồi Giản Du đã hạ quyết tâm chỉ cần không nhắc đến chuyện đêm qua, cậu sẽ buông tha Lục Thời Niên, nhưng mà Lục Thời Niên không biết điều đó, liên tục dí cậu.
"Anh vừa soi gương, lưng bị em cào đến không nhìn nổi rồi, nhưng mà không sao, anh thích loại huy chương đặc biệt này, lần sau em cứ phát huy."
"Anh tra baidu rồi, người ta bảo làm lần đầu dễ bị sốt, nên tối qua lúc em ngất xỉu xong anh lấy hết thứ ở bên trong ra rồi, đảm bảo không sinh bệnh, em không phải sợ."
"Còn nữa, bé con, anh thấy em hơi yếu, thể lực không tốt lắm, nếu có hứng thú thì có thể rèn luyện thêm một chút."
Sắc mặt Giản Du rất tệ, Lục Thời Niên vẫn chưa nhận ra: "Anh có mua ít thuốc tiêu sưng, em bôi một ít cho đỡ khó chịu..."
"Anh đi với em qua đây một lúc."
Giản Du cắt ngang lời hắn, đen mặt tiến lên một bước nhưng chân mềm đến mức suýt ngã chúi mặt xuống đất.
Lục Thời Niên vội vàng đỡ lấy cậu, dứt khoát bế ngang người lên: "Bé muốn đi đâu, anh trai bế bé đi."
Giản Du: "....."
Giản Du: "Ra huyền quan."
Lục Thời Niên không biết cậu nghĩ gì, một bên hỏi cậu ra huyền quan làm gì, có phải quên đồ ở đấy không, một bên ôm cậu ra khỏi phòng đi tới huyền quan.
Giản Du vỗ vỗ tay hắn ý bảo thả mình xuống, Lục Thời Niên làm theo.
Giản Du sợ mình đứng không vững nên cố ý vịn vào cái tủ bên cạnh, cậu kéo cửa ra, sau đó nắm lấy cổ tay Lục Thời Niên dẫn hắn ra khỏi cửa.
Lục Thời Niên không hiểu gì, chân đi dép lê bước ra ngoài cửa, kết quả là 'rầm' một cái, cánh cửa đã bị đóng sầm lại trước mặt hắn.
Giọng Giản Du truyền đến từ sau cửa: "Cút đi, đồ đần!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]