Editor: Cách xưng hô của Giản Du sẽ thay đổi tùy theo tâm trạng của ẻm và tình huống nha (ví dụ khi cáu giận thì xưng "tôi", lúc bình thường mềm mại làm nũng thì xưng "em")
-
Ánh mắt Lục Thời Niên từ nghi hoặc chuyển sang thấu hiểu.
Hắn híp mắt nhìn Giản Du, khóe miệng căng ra hết cỡ: "Bé Du, em ghen đấy à?"
Giản Du: "Không ghen!"
Lục Thời Niên: "Thật không đó?"
Giản Du: "Không hề!"
Dù vậy Lục Thời Niên vẫn thản nhiên: "Ghen tuông tràn màn hình rồi em ơi, không thừa nhận cũng vô ích."
Giản Du nghiến ken két hàm dưới, phun thẳng ra: "Ừ đấy! Ghen thì sao nào, anh báo cảnh sát bắt tôi hay sao?!"
Lời vừa dứt, hai bên má đồng thời bị lòng bàn tay ấm áp dán lên.
Lục Thời Niên nâng má cậu lên hôn chụt một cái, khóe miệng nhếch đến tận mang tai: "Cục cưng của anh đáng yêu chết anh rồi! Làm sao anh báo cảnh sát bắt em được?"
Du Du ghen vì hắn.
Bởi vì hắn không cẩn thận vén quần áo lộ da thịt trên sân bóng rổ, cho nên bé Du mới ghen.
Chỉ tưởng tượng thôi mà Lục Thời Niên đã vui vẻ đến phát bệnh, đây chính là cái cảm giác khi người trong lòng ghen tuông vì mình, như thể vừa được uống một trăm lít cocktail, hoàn toàn bị hương vị ngọt ngào lấn át, mà còn không thể dừng được, vẫn muốn thưởng thức mãi.
Hắn lại không nhịn được mà hôn thêm một cái chụt chụt lên mắt cậu, khiến cả đôi mắt lẫn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tho-cup-tai/3322555/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.