Chín giờ sáng, Lục Thời Niên đến phòng thí nghiệm đúng giờ.
Bạch Tiểu Thi, Đỗ Lan và Lý Thanh đã ngồi chờ trong phòng thí nghiệm, chuẩn bị xong hết đạo cụ thực nghiệm và tư liệu liên quan nhưng không dám làm gì, ngoan ngoãn chờ tổ trưởng Lục Thời Niên đến.
"Bảng ghi chép của thí nghiệm lần trước đâu?" Lục Thời Niên hỏi.
Bạch Tiểu Thi vội vàng đưa qua: "Đây này."
Lục Thời Niên nhận lấy rồi lật ra xem.
Trong lúc chờ đợi, Đỗ Lan tỏ ra có chút thấp thỏm.
Lý Thanh thì vẫn như trước, giữ nguyên bộ dạng cà lơ phất phơ ngồi bên cạnh, nghịch nghịch quả cầu đồng trên bàn.
Lục Thời Niên im lặng mãi, Đỗ Lan không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Tổ trưởng, có nhìn ra vấn đề gì không?"
Ngày hôm qua sau khi trở về anh ta có xem lại nghiên cứu tận nửa ngày cũng không tìm ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Các bước đúng, công thức cũng ổn, nhưng số liệu cuối cuối cùng lại sai.
Lục Thời Niên ngẩng đầu: "Còn chưa nhìn ra hả?"
Đỗ Lan gật gật, đầu cúi xuống sắp chạm tới ngực rồi.
Lục Thời Niên chuyển sang Lý Thanh: "Cậu cũng không phát hiện được?"
Liên quan gì tới tôi chứ.
Lý Thanh cười nhạo một tiếng: "Bước làm sai kia cũng chả phải tôi phụ trách, dù sao thì tôi cũng xong phần của mình rồi, những thứ khác không liên quan gì đến tôi."
Bạch Tiểu Thi: "Lý Thanh, cậu đừng có nói thế."
"Tôi nói có gì sai đâu."
Lục Thời Niên thu hồi ánh mắt, tiếp tục lật xem tài liệu: "Lát nữa tôi đi nói với giáo sư Trần một tiếng, nếu cậu không cần tổ nghiên cứu nữa thì có thể rời khỏi tổ chúng tôi, tự làm nghiên cứu riêng."
"Cậu!"
Lý Thanh nghẹn họng, sắc mặt xấu đi, giọng nói đè nén: "Làm sao tôi biết được cậu ta sai chỗ nào, tôi cũng xem lại ghi chép rồi, nếu phát hiện được vấn đề thì tôi đã nói thẳng cho cậu ta rồi."
Lục Thời Niên thản nhiên: "Ừm, nếu đã không phát hiện ra được gì thì cũng đừng có cao cao tại thượng chèn ép người khác."
Lý Thanh không nói gì nữa, trong lòng nghẹn hai chữ không phục.
Lục Thời Niên xem xong, đóng tài liệu để lên mặt bàn.
Bạch Tiểu Thi: "Tổ trưởng, có vấn đề gì không?"
Lục Thời Niên không trả lời mà nói: "Lát nữa sẽ có tổ viên mới qua đây, các cậu chắc là cũng biết rồi."
Bạch Tiểu Thi và Đỗ Lan gật đầu: "Đã biết."
Lý Thanh không quản được cái mồm như đòi nợ của mình: "Đang có vấn đề này rồi sao lại còn kéo thêm người vào tổ làm quái gì vậy, tiến độ thí nghiệm đã chậm rồi, đừng có kéo thêm cục tạ vào nữa chứ."
Lục Thời Niên dường như chẳng nghe thấy gì.
Điện thoại hắn rung lên, hắn quẹt sang đưa lên bên tai nghe.
Giọng nói hùng hùng hổ hổ của Giản Du truyền ra từ điện thoại: "Này phòng thí nghiệm của anh rốt cuộc là ở cái xó nào đấy?"
Nói trắng ra là lạc đường.
Lục Thời Niên cười nhạt: "Đang ở tầng mấy?"
Giản Du giận đùng đùng: "8."
Lục Thời Niên: "Ra cửa thang máy đợi tôi, đừng chạy lung tung."
"Nhanh lên!" Giản Du ngắt điện thoại.
Lục Thời Niên buông điện thoại: "Tôi đi đón em ấy, sẽ quay lại ngay."
Hắn tới gần cửa thang máy, từ xa đã có thể thấy một dáng người mặc nguyên một thân đồ đen khoanh tay dựa tường, trên đầu vẫn như cũ, trùm mũ kín mít.
Giản Du cúi đầu, mặt bị mũ che một nửa, lộ ra làn da tuyết trắng đối nghịch hoàn toàn với màu vải đen.
Lục Thời Niên nhìn một lúc, rồi bước qua: "Có ai từng bảo là trông em rất giống ma cà rồng chưa?"
Giản Du ngẩng đầu, cánh tay buông thõng: "Sao chậm chạp thế hả! Có muốn tôi hút máu cho anh biến thành xác chết khô không."
Lục Thời Niên giúp cậu kéo mũ xuống, cười tủm tỉm: "Đừng làm nũng."
Giản Du trợn to hai mắt: "Cái ** mẹ đầu óc anh có bệnh hả?!"
"Không biết nữa, khi nào có cơ hội đi khám thử một lượt rồi tôi nói em biết." Lục Thời Niên nói: "Sao lạc đường vậy, chưa từng tới đây ạ?"
Giản Du lia mắt ra chỗ khác: "Địa bàn của sinh viên năm cuối mấy người, tôi đến làm gì."
"Cũng đúng, kết cấu kiến trúc ở đây đúng là hơi khác người thật." Lục Thời Niên đưa tay nắm lấy tay cậu: "Không sao, anh trai sẽ dẫn em đi một lần."
Da gà của Giản Du dựng hết cả lên: "Anh nói cái mẹ gì đấy, nghe tởm chết đi được, anh trai cái mắm gì!"
Cậu dùng sức muốn hất Lục Thời Niên ra, kết quả chẳng những không hất nổi, mà ngay cả bả vai cũng bị ôm, bị đẩy đẩy về phía trước.
Lục Thời Niên còn rất kiêu ngạo nắm lấy tay cậu nhìn lên nhìn xuống: "Ầy, sao tay em nhỏ thế này? Giống tay bé gái ghê."
Giản Du: "Tay nhỏ hay to thì cũng liên quan đéo gì đến anh!"
Lục Thời Niên: "Sao lại không liên quan đến tôi, nhỏ một chút cũng tốt, tôi cũng dễ dắt đi."
Giản: "Dắt cả lò nhà anh ý! Đồ biến thái, ông đây cần dắt à!"
Lục Thời Niên: "Không sao, tay tôi dài là để dắt em đi mà."
Giản Du: "..."
** má nó.
Kẻ này da mặt quá dày.
May là hắn còn biết chừng mực, trước khi vào phòng buông tay cậu ra.
Giản Du đi theo sau Lục Thời Niên vào phòng thí nghiệm, bên trong đã có sẵn hai nam một nữ xa lạ đang ngồi chờ, hẳn là ba người khác trong tổ của Lục Thời Niên.
"Woa, là em à!"
Cô gái duy nhất trong tổ tỏ ra phấn khích khi nhìn thấy cậu: "Chị đã thấy ảnh của em trên diễn đàn trường rồi, không nghĩ là ngoài đời trông còn đẹp hơn đó!"
"..."
Tại sao trên diễn đàn trường lại có ảnh của cậu?
"Nào, giới thiệu đơn giản một chút."
Lục Thời Niên chỉ vào cậu: "Giản Du, năm ba chuyên ngành vật lý, là hậu bối của bọn mình."
Nói xong hắn lại lần lượt giới thiệu ba tổ viên với Giản Du: "Bạch Tiểu Thi, Đỗ Lan, Lý Thanh, đều cùng lớp với tôi."
"Hậu bối à, hoan nghênh gia nhập!"
Bạch Tiểu Thi mắt sáng lấp lánh, vô cùng cao hứng, cực kì nhiệt tình.
Đỗ Lan diện mạo ôn hòa, giọng nói cũng vậy: "Chào mừng cậu, thời gian tới hãy giúp đỡ nhau nhé."
Chỉ có Lý Thanh là lia mắt đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Năm ba hả? Có được không đấy, học còn chưa xong đã muốn chạy đến đây làm người hùng à."
Bạch Tiểu Thi: "Bạn học Giản Du là do giáo sư Trần đề cử đến giúp bọn mình, được giáo sư tán thành thì khẳng định là năng lực không kém, cậu đừng có nhiều lời như vậy."
Lý Thanh: "Vĩ nhân còn có lúc nhìn nhầm, giáo sư đề cử thì nhất định là giỏi à?"
Bạch Tiểu Thi: "Lý Thanh!"
"Thế mấy người cần tôi làm gì?" Giản Du cau mày thúc giục: "Có thể nhanh lên tí được không."
Cậu không phải đứa nhàn rỗi không có việc gì chạy đến nghe chèn ép, cũng không có hứng thú đứng cãi nhau với một người lạ.
Lục Thời Niên nhìn Lý Thanh một cái, cúi đầu đưa quyển sổ ghi chép vừa rồi mình xem cho Giản Du.
"Đây là ghi chép thí nghiệm mấy ngày trước, bởi vì một lỗi dữ liệu mà thí nghiệm liên tục thất bại, em xem giúp một chút, tôi đến văn phòng giáo sư một chuyến, sẽ quay lại ngay."
Lục Thời Niên nói xong liền xoay người rời đi.
Giản Du bắt đầu xem sổ ghi chép, Bạch Tiểu Thi và Đỗ Lan kiên nhẫn chờ không quấy rầy cậu, chỉ có Lý Thanh, an phận chưa được hai phút đã bắt đầu ngứa mồm.
"Cậu xem có hiểu gì không đấy? Không hiểu gì thì nói sớm đi, đừng có đứng đây ra vẻ này nọ."
Bạch Tiểu Thi quyết định kệ xác hắn, trực tiếp nói với Giản Du: "Cậu ta ác mồm lắm, đừng để ý cậu ta nói năng xàm xí."
Lý Thanh: "Được rồi, dù sao tôi cũng muốn xem cậu có cái vẹo gì, làm bộ làm tịch..."
"Cho tôi xin cái bút." Giản Du nói.
Đỗ Lan vội vàng đưa một chiếc bút sang cho cậu: "Đây này, có gì cậu cứ viết luôn lên sổ ghi chép cũng được, dù sao thì ghi xong cũng phải làm lại lần nữa mà."
Giản Du ừ một tiếng, cúi đầu lật sang sang trắng cuối sổ, bắt đầu tính toán.
Bạch Tiểu Thi và Đỗ Lan cách cậu gần nhất, tò mò nhìn chằm chằm vào các bước tính toán của cậu, kết quả càng nhìn càng trợn mắt há mồm, khi cậu nhanh tay viết xong trang này thì lập tức chuyển sang trang tiếp theo thì họ trực tiếp trợn tròn mắt.
"Nhanh quá..."
Nhìn hoa cả mắt, căn bản là không theo kịp tốc độ tính của cậu.
Lý Thanh thấy thế thì đứng ngồi không yên, rất muốn nhìn xem cậu viết cái gì.
Khi hắn đi qua thì Giản Du đã viết hết một trang nữa.
Các công thức phức tạp liên tục được viết ra, dù là chuyển đổi hay tính toán thì cũng đều nhanh đến biến thái.
Thậm chí hắn còn đang tự hỏi vì sao bước trước lại quy đổi như vậy, thì Giản Du đã tính luôn được ra đáp án rồi, hơn nữa còn nhảy luôn sang bước tiếp theo.
Nói đơn giản thì đây là một cái máy tính hình người.
Cổ họng Lý Thanh như có gì đó kẹt lại, nôn không ra, mà nuốt cũng không nổi.
Đỗ Lan: "Quá ghê gớm..."
Bạch Tiểu Thi: "Trong đầu em có lắp máy tính à, hay em là máy tính dạng người???"
Giản Du không nói gì, rất nhanh tính được ra đáp án cuối cùng, tiện tay khoanh tròn lại: "Con số này, đưa vào thí nghiệm làm lại lần nữa là được."
Bạch Tiểu Thi như bắt được đồ quý hiếm, vội vàng hỏi: "Thế là tính toán trước kia của tụi chị rốt cuộc là sai ở bước nào?"
Giản Du lật lại trang trước, gạch chân một số liệu: "Ở đây, quả cầu rơi xuống, bỏ qua ảnh hưởng của lực đàn hồi với sự biến đổi giữa các lần tiếp xúc khác nhau, trong vật lý thì khối lượng càng lớn thì mật độ hình cầu cũng càng lớn, khi bề mặt tiếp xúc có điểm đặc thù thì sẽ sinh ra mức độ đàn hồi khác nhau..."
(Phần trên là mình chém theo thôi chứ cũng không hiểu gì đâu á =)))
Giản Du vẫn cau mày như trước, nhưng khi giải thích cho Bạch Tiểu Thi lại đặc biệt kiên nhẫn, sợ mấy người họ đọc không hiểu mình viết gì, cậu còn dành thời gian viết lại rất nhiều bước tính toán lúc trước bỏ qua.
Trật tự rõ ràng, logic có thừa, Bạch Tiểu Thi và Đỗ Lan như được khai sáng.
Sắc mặt Lý Thanh thẹn đến đỏ au, bởi vì chỗ sai Giản Du vừa chỉ ra là do hắn phụ trách.
Đỗ Lan ngẫu nhiên ngẩng đầu lên mới nhìn thấy Lục Thời Niên đứng ở cửa, nhàn nhã dựa cửa nhìn không biết từ lúc nào.
"Tổ trưởng." Anh vui vẻ gọi hắn: "Đàn em Giản giúp tôi tìm được lỗi sai lúc trước rồi, với cả cũng tính được chính xác số liệu rồi, lần thí nghiệm sau chắc chắn thành công!"
Tầm mắt Lục Thời Niên dừng lại trên người Giản Du, cười khen: "Giỏi quá nha." sau đó hắn đi tới lật sổ ghi chép ra.
Đỗ Lan chỉ vào một chỗ trong sổ, có hơi ngượng ngùng: "Nhưng ở đây tôi không hiểu lắm, bước trước đấy là công thức tính ngược, sao qua bước sau lại là tính xuôi rồi?"
Lục Thời Niên: "Ở giữa bỏ qua bảy bước tính, cậu không hiểu là phải rồi."
Hắn thản nhiên tóm cái bút từ tay Giản Du, chỉ nhìn qua một lần là có thể trôi chảy bổ sung mấy bước Giản Du nhảy cóc, tốc độ tính toán không thua kém gì cậu.
Giản Du hiếm hoi liếc hắn thêm một cái.
Trước đây chưa từng gặp được ai có khả năng theo kịp tốc độ tính của cậu dễ dàng như vậy.
"Được rồi."
Lục Thời Niên nói: "Tìm được vấn đề, giải quyết xong rồi, cũng chào đón người mới rồi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, mọi người về nghỉ ngơi đi."
Bạch Tiểu Thi "a" một tiếng: "Về luôn à?"
Đỗ Lan: "Bọn mình không làm thí nghiệm à?"
Lục Thời Niên: "Tôi mới qua văn phòng, giáo sư Trần nói phòng thí nghiệm cao cấp bị mượn hết rồi, hôm nay không làm được, chờ hai ngày nữa xem sao."
Nói vậy thì đúng là hết cách rồi.
Lý Thanh rời khỏi phòng học trước, sau đó là Bạch Tiểu Thi và Đỗ Lan, phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người Lục Thời Niên và Giản Du.
Không có người ngoài, Lục Thời Niên nghiêng đầu nhìn Giản Du, giọng điệu mang theo ý tứ không rõ ràng: "Thì ra em không chỉ có mỗi cái tính cáu gắt, đầu óc cũng rất thông minh nha."
Hiếm lắm mới thấy Giản Du không ném cho hắn một tràng sỉ vả: "Anh cũng không tồi."
Lục Thời Niên cất sổ ghi chép vào ngăn kéo: "Học nhiều hơn em một năm, coi như cũng không đến mức mất mặt."
"Không còn việc gì nữa thì tôi về đây."
Giản Du xoay người đi ra ngoài.
Cậu thấy hơi khó chịu, không muốn ở ngoài quá lâu.
Lục Thời Niên cất đồ xong, chậm rãi đi theo sau cậu: "Hôm nay vẫn phải đi làm thêm à?"
Giản Du: "Không liên quan đến anh, hỏi ít thôi."
Lục Thời Niên: "Vừa là tổ viên vừa là bạn cùng phòng, cũng nên quan tâm một chút mà, chủ yếu là tôi cảm thấy tình trạng cơ thể của em hiện tại không thích hợp để đi làm thêm đâu, em nghĩ sao?"
Giản Du bấm thang máy, đi vào rồi bấm tầng 1, sau đó mới đáp: "Không cần anh nhắc, tôi đã xin nghỉ làm rồi."
Giọng cậu lại cục súc như trước, nhưng Lục Thời Niên có vẻ chẳng bực bội xíu nào, cực kì thành thục nói: "Thế bây giờ em về ký túc xá nhỉ, có cần tôi đưa về không?"
Giản Du gằn xuống từng chữ: "Tôi, đếch, cần. Tôi không yếu ớt đến đến mức đó."
"Ô kê."
Bước ra khỏi thang máy, Lục Thời Niên vẫy vẫy tay chào cậu: "Đi nhé bé con, tôi có chút việc phải qua phòng giáo vụ, ngoan nhé, tí nữa tôi về chăm sóc em~"
"..."
Khóe miệng Giản Du giật giật, giữa thanh thiên bạch nhật, lễ phép tặng hắn một ngón giữa:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]