Giản Du gào khóc cấu véo cổ tay hắn, thậm chí còn muốn chọc thẳng vào mắt hắn, thế nhưng một cái bạt tai vung tới khiến đầu óc cậu choáng váng, mãi không mở mắt ra nổi. 
Ở thời khắc quan trọng, Tiền Thư đã tới. 
Giản Du nghe thấy hắn gọi tên thương nhân là chú Tiền, giọng nói run run bảo rằng cô đã về rồi, đang giận dữ tìm hắn trong phòng khách. 
Tên thương nhân 'phì' một tiếng, hùng hùng hổ hổ rời đi. 
Giản Du nằm sõng soài dưới đất, nghiêng người cuộn mình lại, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy. 
Tiền Thư vẫn chưa đi. 
Hắn đi từ ngoài cửa vòng ra bên ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào, ngồi xổm ở đó cùng Giản Du. 
Giản Du biết hắn ở đó, cho nên chờ tới một lúc sau, cậu bò tới bên cạnh cửa sổ cầu xin hắn, xin hắn giúp mình chạy trốn. 
"Tớ không thể, tớ không làm được đâu." 
Tiền Thư cự tuyệt mãi: "Tớ không dám đâu, tôi sợ lắm, nếu tớ thả cậu ra xong bị chú Tiền phát hiện, nhất định sẽ đánh chết tớ." 
"Cậu chỉ cần cởi xích cho tôi, còn lại không cần xen vào." 
Giản Du khóc lóc nói: "Tôi có thể tự đi được, tôi sẽ đi theo phía sau cậu, cách cậu một khoảng xa, như vậy không phải là cậu thả tôi đi, mà là tôi lén trốn thoát." 
Giản Du cầu cứu Tiền Thư thật lâu, cuối cùng Tiền Thư cũng đồng ý. 
Nhưng cái loại kế hoạch làm loạn của đám con nít này, thành bại ra sao có lẽ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-cung-phong-la-tho-cup-tai/2723271/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.